Nghe lập luận của anh, Trình Mạn suýt chút nữa cười ngất, khuyên can mãi mới khiến anh từ bỏ suy nghĩ đi xe đạp. Hai người mang hộp cơm, tản bộ xuống nhà ăn.
Vì đã muộn nên khi họ đến, chỗ cửa lấy cơm của nhà ăn đã không còn ai xếp hàng nữa rồi, hai người đi qua lấy cơm luôn. Nhưng mà điều này cũng có nghĩa là món ăn mạn đã bị người ta lấy hết rồi, hai người chỉ lấy được đồ ăn chay mà thôi.
Sau mấy ngày ăn ở căn tin trường, Trình Mạn cảm thấy tay nghề của đầu bếp trong khu tập thể rất tốt, đồ ăn được nấu rất thơm, còn đậm đà nữa.
Đúng vậy, sau mấy ngày tựu trường, Trình Mạn và Dương Mẫn đã thử qua một lần những món ăn khá ngon trong trường rồi, nhưng cảm nhận cuối cùng của cô vẫn là thất vọng.
Điều này không liên quan gì đến nguyên liệu nấu ăn cả. Căn tin các trưởng thời này nấu đồ ăn đều bỏ ít dầu ít muối, dùng nước nấu cả, bất kể là món gì, cho vào miệng vừa bở vừa nhạt.
Trình Mạn vừa ăn vừa khen tay nghề của đầu bếp ở nhà ăn này. Lục Bình Châu chia cho cô một nửa đồ ăn trong bát: “Thích thì ăn nhiều chút.”
“Quá nhiều, em ăn không hết.” Nói xong, Trình Mạn lại chia một nửa đồ ăn của mình cho Lục Bình Châu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play