Cô bày ra bộ dạng không hỏi rõ nhất quyết không buông tha, Lục Bình Châu chỉ đành buông tay xuống đáp: “Bánh đậu xanh ấy mua hôm chúng ta xem mắt, đúng là trước khi anh ta khuyên anh thì anh có hơi do dự, nhưng cũng không phải là do dự có nên theo đuổi em hay không, mà là do dự anh có theo đuổi em một cách đột ngột quá không, sợ dọa em. Vậy nên anh sẽ không do dự mãi, khi nào chúng ta thân quen nhau hơn, hẳn là anh sẽ hỏi em có muốn đi xem phim cùng anh không.”
Nghe Lục Bình Châu trả lời, Trình Mạn cảm thấy thật thần kỳ, cô biết anh vừa gặp đã yêu cô, cô cũng vừa gặp đã yêu anh như vậy. Nhưng cô lại không biết lúc cô đang do dự có nên chủ động hẹn anh hay không, thì anh cũng vì thế mà trằn trọc trở mình.
Cơ thể Trình Mạn nghiêng về phía trước, cô áp mặt vào cơ bụng căng đầy bắp thịt của anh, ôm lấy eo anh nói: “Lục Bình Châu anh biết không? Dù lúc ấy anh không chủ động, trong ba năm nữa em cũng sẽ không gả cho người khác đâu.”
Có lẽ như anh nói, chờ bọn họ thân quen nhau hơn một chút, cô sẽ lấy can đảm tỏ tình với anh. Cũng có lẽ bọn họ sẽ bỏ lỡ, nhưng nếu thế thì hẳn cô cũng sẽ chỉ tập trung vào việc học, chứ sẽ không kết hôn với một người khác mình không có tình cảm.
Tất nhiên, trong lòng cô cảm thấy thật may mắn, bọn họ đều là người may mắn, bên cạnh có người thúc giục, có người tác hợp, thế nên mới sớm đến được với nhau, không lãng phí thời gian.
Cảm nhận được tay Lục Bình Châu xoa xoa đỉnh đầu mình, Trình Mạn không chút dấu hiệu báo trước ngẩng đầu lên: “Một câu hỏi cuối cùng, sau anh lại không chịu chia bánh đậu xanh cho Tạ Tử Minh?”
Vì cô đã nếm qua bánh đậu xanh đó rồi, nên không nỡ chia cho anh ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT