Nếu đều trợ cấp thì có khác gì lúc chưa ra riêng đâu, còn nếu không trợ cấp thì chắc chắn cuộc sống của Trình Lượng ở nông thôn sẽ rất khó khăn, mà nếu chỉ trợ cấp con trai út mà mặc kệ con trai cả thì chắc chắn sẽ dẫn tới việc trong lòng thằng cả cảm thấy không công bằng.
Nếu bọn họ hạ quyết tâm sống cả đời với con trai út, đầu tiên không bàn tới việc trong lòng thằng cả thấy không công bằng, chỉ bàn tới việc không biết thằng hai có được về thành phố hay không, sau này sẽ cưới cô vợ thế nào, vợ nó có dễ sống chung hay không còn chưa chắc, vậy nên quyết định sớm quá cũng không được.
Tuy rằng không có ý định tách hộ khẩu nhưng Vương Thu Mai cảm thấy vẫn rất cần dạy cho La Văn Hân một bài học, vậy nên mới nghĩ ra cách để bọn họ tự lo ăn uống.
Nếu sau này vợ chồng Trình Tiến biểu hiện tốt, muốn quay về ăn cơm thì bà sẽ cân nhắc, nhưng nếu La Văn Hân tiếp tục kiếm chuyện thì có khi bà sẽ thật sự cân nhắc về chuyện tách hộ khẩu.
Hiểu được ý của Vương Thu Mai, Trình Mạn gật đầu nói: “Cứ như vậy cũng được ạ.”
Bởi vì nói chuyện với mẹ nên trên đường tan tầm về nhà Trình Mạn có rất nhiều cảm xúc, cô nói: “Nuôi con khó quá, nuôi một đứa thì sợ chiều hư nó, thêm một đứa thì sợ không công bằng, vất vả nuôi con khôn lớn còn phải biết giữ chừng mực, không thể quá hiền được, hiền lành dễ bị người khinh, cũng không thể quá đanh đá, chọc giận chúng thì lại sợ sau này về già không ai nuôi mình.”
Lục Bình Châu nghe xong im lặng một hồi: “...Cái em nói không gọi là nuôi con.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play