Nhưng không ngờ Trình Mạn nghe xong hỏi ngược lại: “Anh có phiếu thịt không?”
Lục Bình Châu nghẹn họng, sau khi bước vào thập niên 70, cuộc sống của mọi người rõ ràng đang thay đổi tốt hơn, biểu hiện trực quan nhất chính là sự thay đổi về tiêu chuẩn của các loại vật tư.
Khi anh mới vừa được phân đến nơi đóng quân bên này, tiêu chuẩn cung ứng thịt heo là mỗi người tám lạng mỗi tháng, mấy năm nay đã tăng lên một ký rưỡi.
Bình thường một ký rưỡi đủ ăn, nhưng nếu nhà có chuyện vui thì không đủ dùng, lần này bọn họ kết hôn, anh phải đổi mấy phiếu thịt với người ta, lúc tìm chủ nhiệm trạm thịt nhờ đối phương cố ý giữ lại mấy khúc xương lớn để hầm một nồi canh xương, bữa tiệc rượu này mới không đến nỗi quá khó coi.
Lục Bình Châu nhíu mày nói: “Những thứ anh mang theo khi đến nhà em cầu hôn cũng giống như lần này, chỉ có điều trái cây ít hơn, thêm một cây thuốc lá và một miếng thịt lợn. Thịt lợn và thuốc lá đắt hơn trái cây.”
Những cái khác anh không sợ, chỉ sợ cha mẹ vợ cảm thấy sau khi cưới anh khác với trước khi cưới.
Mà nguyên nhân căn bản anh lo lắng những chuyện này là vì anh thích Trình Mạn, anh quan tâm cô, cho nên hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt với cha mẹ cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play