Việc thu tiền mừng cưới phải chia ra từng người. Tiền mừng của bạn bè thân thích, hàng xóm láng giềng và đồng nghiệp của cha mẹ thì có thể nhận, vì đó là quà của họ. Cô dâu chỉ nhận tiền mừng của bạn học và đồng nghiệp.
Những người đồng nghiệp với cả mẹ lẫn con như thím La và Quan Kiến Quốc, tiền mừng được đưa cho cha mẹ, dù Vương Thu Mai đã chơi với họ rất nhiều năm rồi.
Nhưng mà Vương Thu Mai tình nguyện đưa cho con gái, nên sau khi hàn huyên, thím La đưa tất cả phong bì cho Trình Mạn.
Khi nhận tiền, Trình Mạn rơi bối rối, cũng không phải đang do dự nên nhận phong bì của ai, mà là không ngờ thím La sẽ đưa phong bì cho mình, nhất thời không biết có nên nhận hay không.
Thím La không cho Trình Mạn cơ hội từ chối, bà ấy cười nói: “Cầm đi, sau này Tiểu Yến và Tiểu Dương kết hôn, cháu cũng mừng lại là được.”
“Vậy… Được ạ.” Trình Mạn nhận phong bì, nói: “Sao trước kia không nghe các thím nói chuyện này vậy ạ?”
“Cháu là người nhận phong bì, dĩ nhiên các thím phải giấu cháu rồi.” Cười xong, thím La nhìn Trình Mạn, đột nhiên xúc động nói: “Lúc mới vào nhà ăn, cháu mười bảy mười tám tuổi, gầy tong gầy teo, không ngờ chớp mắt cái cháu đã kết hôn rồi.”
Vương Thu Mai cười nói: “Câu này tôi không thích nghe đâu đấy, nói thế cứ như tôi ngược đãi con gái.”
“Phải phải, tôi nói sai rồi, nhưng Mạn Mạn gầy thật mà, được cái da trắng, nõn nà như thế cũng biết là được chăm sóc tốt rồi.” Thím La nhớ lại, nói: “Khi nó và Tiểu Lục chưa yêu nhau, hai đứa đứng cạnh nhau tôi đã thấy xứng đôi rồi, làm mối cái là chàng có tình thiếp có ý ngay, mới mấy tháng đã kết hôn rồi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT