Vương Thu Mai đang thu dọn đồ đạc trong phòng, nghe tiếng động thì vội vàng đi ra, hỏi liên tiếp: “Tiểu Lục tới hả? Đã ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Vương Thu Mai đã quen rồi, bà nhiệt tình nói: “Vừa hay, dì đã nấu cháo rồi, lát nữa cháu ăn cùng Mạn Mạn nhé.”
Lục Bình Châu mỉm cười đồng ý, trên mặt không hề có vẻ xấu hổ khi ăn cơm chùa. Anh nhìn xung quanh, hỏi: “Mạn Mạn còn chưa dậy ạ?”
“Đã dậy lâu rồi, không biết đang làm gì trong phòng nữa.” Vương Thu Mai vừa nói vừa đi đến phòng con gái, giơ tay lên gõ cửa phòng: “Bình Châu tới rồi, con còn trốn trong phòng làm gì đấy?”
Bà dứt lời, Trình Mạn mở cửa phòng ra. Cô thò nửa người trên ra, đỏ mặt nói: “Con không làm gì cả. Anh ăn trước đi, em ra ngay.”
Nửa câu sau, cô nói với Lục Bình Châu.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, anh gật đầu nói được, trong lòng lại đang nghĩ đến nguyên nhân cô đỏ mặt.
Anh nghĩ cô không xấu hổ, vì khi ngượng ngùng, mặt cô đỏ hồng, vừa dáng vẻ vừa rồi của cô lại như thể đỏ lên sau khi vận động mạnh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play