Thi Trường Uyên không trả lời Lâm Linh mà quay đầu yên lặng nhìn vào mắt y, một lát sau mới nghiêm túc hỏi.
“Yêu quái các ngươi đều có năng lực mê hoặc nhân tâm như vậy sao?”
Nấm không hiểu vì sao hắn lại nhắc tới chuyện này nhưng thấy động tác của Thi Trường Uyên cũng học theo, nghiêng đầu nói: “Không chắc nữa, dù sao ta cũng chưa từng gặp yêu quái khác.”
“Sao tự nhiên ngươi lại hỏi chuyện này?”
Thấy vẻ mặt hoang mang của Lâm Linh, khóe miệng Thi Trường Uyên nhếch lên, viết bên cạnh hai chữ Lâm Linh ba chữ Thi Trường Uyên.
Nấm duỗi đầu lại nhìn chữ đen trên giấy trắng kia, ý nghĩ đầu tiên là thật phức tạp.
Thấy Thi Trường Uyên thu bút, nấm mới cầm giấy tuyên thành lên, lật qua lật lại xem xét cuối cùng kiêu ngạo nói: “Tên của ngươi không đơn giản như tên của ta.”
Sau đó Lâm Linh muốn đọc nhưng y chỉ nhận ra được một chữ vô cùng đơn giản đó là chữ trường.
Y nhìn vào giấy tuyên thành rồi nhìn vào Thi Trường Uyên, chỉ vào chữ mà bản thân nỗ lực lắm mới nhớ ra: “Đây là chữ thủy sao?’
Thiếu niên trước mặt trong sáng, không bị thứ gì ô nhiễm, đôi mắt tròn chớp chớp cho dù mặc xiêm y trong hoàng cung thì khí chất thuần khiết, ngây thơ vẫn lộ rõ.
Hắn gật đầu nhẹ: “Thủy thâm vi uyên.”
“Trường Uyên…” Lâm Linh cố ý bỏ qua chữ đầu tiên mà bản thân không biết, bắt đầu thì thầm: “Trường Uyên.”
Giọng nói của thiếu niên rất đặc biệt giống như ngọc trong suối trong nhưng lại cố ý đè giọng xuống khiến người ta cảm thấy mềm mại, thật sự rất phù hợp với một bé nấm như y.
Lâm Linh thấy Thi Trường Uyên không sửa lại thì hai mắt sáng lên, định đọc một lần nữa nhưng mới vừa há miệng trán đã bị búng nhẹ.
Tuy không đau nhưng vẫn để lại vết đỏ đỏ.
“Để ý chút.”
Ánh mắt Thi Trường Uyên nhìn một vòng các cung nhân xung quanh, nhẹ giọng nói: “Ban nãy xem như là ngươi không biết không có tội.”
Lâm Linh ngạc nhiên một lát, che trán lại nhưng hai mắt cong lên: “Được rồi.”
Nhân gian có rất nhiều quy tắc huống hồ là ở hoàng cung, trước mặt thiên tử. Chuyện này Lâm Linh biết rõ ngay từ khi y còn ở trên xà nhà, vẫn chưa thành tinh.
Đế vương người phàm trước mặt đã rất tử tế với y nhưng y vẫn giống như trước, không thích loại cảm giác này vì thế ban đêm nấm đã chuẩn bị gieo bào tử của mình.
Thân phận người phàm thật sự rất tốt. Y chỉ cần nói với người tên Thuận Đức ở bên cạnh Thi Trường Uyên rằng bản thân cần một cái chậu cây thì chỉ sau một nén nhang ông ta đã đưa chậu cây tới, không cần phải trả thù lao gì, ông ta là một người phàm rất tốt.
Chỉ cần bào tử trong chậu cây này có thể phát triển thì chuyện mà y đã hứa sẽ hoàn thành, có thể tạm biệt bằng hữu để trở về rừng sâu mà y luôn nhớ nhung.
Dưới hoàn cảnh thích hợp chu kỳ sinh trưởng của nấm rất nhanh, chỉ cần mấy ngày ngắn ngủi là đã lớn.
Đêm đó vào nửa đêm, trong lúc Thi Trường Uyên đang mơ màng ngủ cảm thấy có người tới gần mình, hắn lập tức nắm chặt chủy thủ trong ngăn bí mật, mở mắt ra, vẻ mặt tỉnh táo.
Khi đối diện với đôi mắt vô hại của Lâm Linh, hắn mới thả lỏng, bực bội xoa trán nhưng giọng điệu vẫn như thường: “Ngươi đang làm…”
Lâm Linh ôm một cái chậu cây ngồi xổm trước giường của Thi Trường Uyên, thấy hắn tỉnh lại thì hai mắt sáng lên, vô cùng trịnh trọng đưa chậu cây cho hắn.
“Ta tới đưa cho ngươi nấm có thể cho người những giấc mơ đẹp nè.” Lâm Linh nhỏ giọng nói: “Ta không thể bại lộ thân phận nhưng bên trong giấc mơ không thể nào đưa vật thật được nên đã chọn lúc không có ai để đến đưa cho ngươi.”
Lúc không có ai…
Thi Trường Uyên nghe vậy thì hơi nhướng mày nhưng cũng không sửa lại suy nghĩ của y.
Hộ vệ của hoàng cung rất mạnh dù là lúc không có ai, đặc biệt là khi Thi Trường Uyên nghỉ ngơi thì bên ngoài thư phòng vẫn có những cung nhân gác đêm, lặng yên không chút tiếng động. Cho dù không có cung nhân cũng có một đám ám vệ đang ẩn nấp do họ biết Lâm Linh vô hại nên mới không đề phòng cảnh giác với y.
Dù sao y cũng không thể gây ra chuyện gì kinh thiên động địa.
Lâm Linh nhẹ nhàng đặt chậu cây lên đầu giường của Thi Trường Uyên, nghiêm túc nói:
“Đây là bào tử ta đã trồng, chỉ cần ngươi chăm sóc nó thật tốt nó sẽ nhanh mọc ra một cây nấm nhỏ.”
“Sau đó ngày nào ngươi cũng được ngủ ngon.”
Thi Trường Uyên nhìn chằm chằm chậu cây, giọng điệu bất ngờ mang theo chút chần chừ: “… Con của ngươi?”
“Không phải con của ta mà là một bộ phận của ta.” Lâm Linh nghiêm túc giải thích.
“Tuy rằng nấm không phân biệt nam nữ đực cái nhưng sau khi thành tinh ta đã biết được trên đời có giới tính.”
“Nam nhân người phàm các ngươi không phải cũng không thể sinh con sao?” Lâm Linh nói xong dùng ánh mắt như kiểu ‘Chuyện này mà ngươi cũng không biết sao?’ nhìn Thi Trường Uyên.
Thi Trường Uyên bị trả đũa thì im lặng sau đó nhìn chậu cây trong tay Lâm Linh, muốn nói lại thôi cuối cùng vẫn nhận lấy chậu cây.
Lâm Linh ngồi xổm trước giường, thấy Thi Trường Uyên đã nhận chậu cây thì đôi mắt ánh lên ý cười.
“Ngươi yên tâm đi, trước khi cây nấm nhỏ này có thể hoạt động, ta sẽ không tự ý rời khỏi cương vị.”
Thi Trường Uyên cầm chậu cây sau đó nhìn thiếu niên bên cạnh dường như nghĩ tới gì đó cười khẽ: “Ngay cả tự ý rời khỏi cương vị cũng biết.”
Nấm không phòng bị bất ngờ bị trêu chọc vì vậy hơi tức giận.
Những ám vệ đó luôn miệng nói câu này, lúc đầu khi nghe câu này y đã nghe nhầm từ thiện ly thành sơn lê, chỉ có vậy mà thôi.
Sơn lê có gì không tốt chứ? Cười nhạo sơn lê, người phàm hư lắm luôn.
Cho dù người phàm hư nhưng trong việc nuôi dưỡng nấm thì lợi hại đến bất ngờ, chậu cây nhỏ của Lâm Linh chưa đến ba ngày đã nhú lên một đỉnh nhọn nhọn.
Đến ngày thứ tư, cây nấm nhỏ trong chậu đã dài ra.
Cây nấm nhỏ mới mọc chỉ lớn bằng một hạt đậu phộng, béo béo lùn lùn tuy rằng chưa thể hoàn toàn căng mũ nấm ra nhưng đã có thể nhìn thấy cây nấm này lớn hơn bình thường.
Hình dạng của cây nấm thì khá được nhưng mũ nấm lại quá nhỏ, không hoàn toàn căng phồng lên mà giống ô đang như xòe ngược lên.
Cây nấm này dài hơn những cây nấm bình thường, có mũ nấm xòe ra như chiếc ô còn tưa tưa ra nhìn giống như mái ngố.
“Đáng yêu quá đi.”
Hai mắt Lâm Linh sáng ngời dường như rất ngạc nhiên với hình dạng của bé nấm mới mọc.
“Đáng yêu?”
Thi Trường Uyên nghe vậy nhìn thoáng qua hình dạng kỳ lạ của cây nấm, lần đầu tiên hoài nghi với mắt thẩm mỹ của yêu quái.
Dù sao yêu quái có thể mê hoặc nhân tâm thì phải có mắt thẩm mỹ phù hợp với thẩm mỹ quan của người phàm.
Lâm Linh thấy Thi Trường Uyên im lặng thì nâng chậu cây lên tới trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi: “Ngươi cảm thấy nó rất xấu sao?”
Thi Trường Uyên dời mắt: “Không có…”
Nấm không hiểu thế nào là nghĩ một đằng nói một nẻo, y thấy Thi Trường Uyên không có chút chột dạ nào lại nhìn nấm trong tay mình tuy rằng hơi kỳ lạ nhưng vẫn tin vào lời nói dối của hắn.
Đúng là đáng yêu lắm đó.
Lâm Linh ôm chậu cây tìm một góc nhỏ trong Ngự Thư Phòng, ngồi xuống để chậu cây lên đầu gối, vô cùng chăm chú thưởng thức cây nấm vừa ra đời, thỉnh thoảng còn duỗi tay chọc chọc vào mũ nấm trông vô cùng ngoan ngoãn.
Còn Thi Trường Uyên thì tiếp tục phê tấu chương, hai người cứ như vậy ai làm việc nấy, không quấy rầy lẫn nhau cùng nhau trải qua một ngày.
Từ khi quen biết Lâm Linh, trong mắt Thi Trường Uyên y vẫn luôn là một yêu quái hoạt bát, lần đầu tiên y cảm nhận được tính chất đặc biệt thuộc về nấm.
Yên tĩnh khiến người ta an tâm, có thể ngồi một chỗ ngây ngốc rất lâu. Khi Thi Trường Uyên bị tấu chương chọc giận, ức chế không khống chế được cảm xúc thì quay đầu thấy thiếu niên hai mắt cong cong rung đùi đắc ý, chỉ khi nhìn thấy đối phương cảm xúc tiêu cực trong hắn dần biến mất.
Thi Trường Uyên bất ngờ phát hiện bé nấm này là một người bạn cùng phê duyệt tấu chương vô cùng tốt.
Nếu thật sự là một tiểu công tử do thế gia đại tộc nào đó nuôi dưỡng e là đã ỷ vào sự ân sủng mà được nước làm tới, vô pháp vô thiên.
Thi Trường Uyên bỏ bút trên tay xuống nhìn về cây nấm sau lưng mình, bất ngờ tò mò với cuộc sống trước đây của nấm: “Trước đây ngươi cũng thường như vậy sao?”
Lâm Linh giật mình vài giây mới nhận ra Thi Trường Uyên đang nói chuyện với mình, y nghiêng đầu hỏi: “Cái gì vậy?”
Thi Trường Uyên vuốt vuốt sợi tóc vểnh lên của Lâm Linh: “Ngây ngốc.”
Lâm Linh cũng để cho Thi Trường Uyên tùy ý sờ soạng, bắt đầu hồi tưởng: “Trừ việc ngồi ngốc còn có đi ngủ, đôi khi sẽ giở ngói nhà lên để lén lút tắm trăng.”
Dù sao nấm cũng không có nhiều chuyện để làm.
Thi Trường Uyên gật đầu: “Hèn gì…”
“Hèn gì?” Lâm Linh tò mò chớp chớp mắt, đợi đối phương nói tiếp.
Thi Trường Uyên dời tay từ sợi tóc xuống mặt Lâm Linh sau đó nhéo nhẹ: “Hèn gì trước đây Ngự Thư Phòng vô duyên vô cớ bị dột.”
Lâm Linh: “…”
Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh mở to hai mắt, đôi mắt tràn đầy sự chột dạ và hoảng loạn không biết phải làm sao.
Ánh mắt hắn hiện lên sự đùa cợt, cố ý nói: “Ngươi có biết ngươi đã gây ra bao nhiêu rắc rối không?”
“Tất cả chữ trên tấu chương để trên bàn đều bị nhòe. Không ít công văn quan trọng cũng bị ướt.” Thực tế những thứ đó thật sự không quan trọng, dù sao hôm sau thượng triều các đại thần vẫn phải báo cáo lại với hắn.
Y giở ngói lén tắm trăng kết quả nửa đêm trời mưa lại đổ mưa, tại xui chứ có phải tại y đâu.
Lâm Linh nghe vậy rụt cổ, áy náy nhỏ giọng giải thích cho bản thân: “Vậy nên ta mới tính lấy chậu cây để dọn ra riêng đó.”
“Ai mà ngờ ngươi lại ném chậu cây xuống đất khiến nó bể tan tành.”
Nhắc tới chậu cây Lâm Linh hừ một tiếng, phồng má lên tỏ vẻ bất mãn.
Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh mỉm cười, đầu ngón tay chọt chọt vào chậu cây trong lòng Lâm Linh, ý bảo ‘Trẫm đã bồi thường cho ngươi rồi.’
“Ngươi đang nghiêm với người khoan dung với bản thân sao?”
Cây nấm thất học ngây ngốc, y nhìn vị đế vương người phàm vẫn luôn nhếch miệng cười, hoang mang hỏi: “Là sao?”
Nụ cười trên môi Thi Trường Uyên sâu thêm: “Ý là…”
“Ngươi là một cây nấm hư hỏng.”
-------------Góc giải thích-----------------
擅离职守 (thiện ly chức thủ): Dịch dễ hiểu là tự ý rời khỏi vị trí làm việc.
Chữ thiện ly: 擅离 (shànlí) đồng âm với sơn lê: 山梨 (shānlí). Đây là lý do vì sao Lâm Linh nghe nhầm