Lâm Linh ngồi trên xà nhà, đung đưa chân, quang minh chính đại ngồi ở vị trí ám vệ nhìn Thi Trường Uyên dạy dỗ thuộc hạ.
“Lúc nào hắn cũng hung dữ hết.”
Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên rút kiếm chỉ thẳng vào đầu một đại thần khiến ông ta sợ tới mức khóc lóc thảm thiết, không ngừng dập đầu.
Trên xà nhà cũng có một ám vệ đại ca hàng thiệt, Lâm Linh nhích lại gần hắn ta, không hiểu gì là hỏi hắn ta ngay.
Ám vệ đại ca là kiểu người ít nói nhưng vẫn rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Lâm Linh dù cho nó có ngây thơ và đơn giản tới mức nào.
Bởi vì đây là mệnh lệnh mà bệ hạ đã đích thân ra lệnh.
“Bệ hạ cũng chỉ là đang suy nghĩ vì bá tánh thôi.”Ám vệ đó nói.
“Đại Luật thống nhất chưa được ba năm nếu bệ hạ không sử dụng vũ lực tuyệt đối khiến người ta kinh sợ thì những nơi xa xôi với suy nghĩ núi cao hoàng đế xa sẽ dấy lên những suy nghĩ không đúng đắn.”
“Một khi những kẻ đó có ý đồ gây rối thì trận đấu đá trăm năm vừa kết thúc sẽ quay trở lại khiến cuộc sống của bá tánh lần nữa trở nên lầm than.”
“Ý đồ gây rối cụ thể là gì?” Lâm Linh hỏi tiếp.
Ám vệ nhìn thoáng qua Lâm Linh, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc. Hắn ta không ngờ y không hiểu gì cả thậm chí còn cảm thấy đối phương cố ý làm khó mình. Hắn ta không thể nào thốt lên hai chữ mưu phản được.
“Ngài vẫn nên tự mình đi hỏi bệ hạ đi.” Ám vệ đại ca ẩn thân, yên lặng rời xa khỏi chỗ của Lâm Linh.
Lâm Linh thấy ám vệ đại ca không để ý tới mình thì bĩu môi, thật sự tính đợi Thi Trường Uyên kết thúc công việc sẽ đi hỏi hắn.
Cho đến khi các đại thần trong Ngự Thư Phòng đều lui xuống Thi Trường Uyên ngẩng đầu lên gọi Lâm Linh xuống.
“Ai chọc ngươi?” Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh không vui thì thuận miệng hỏi.
“Không có ai cả.” Lâm Linh suy nghĩ rồi nói, đúng là không có ai chọc y nhưng y vẫn không thấy vui: “Ta cảm thấy ám vệ đại ca làm chung ca với ta không thích ta lắm.”
Lâm Linh có được lợi ích từ thân phận ám vệ nên cũng nghiêm túc thực hiện chức trách của mình, thậm chí còn tự chia ca cho bản thân, năm ngày làm một ngày nghỉ
Nhưng Thi Trường Uyên dường như không thật sự xem y là ám vệ. Hắn thường xuyên gọi y từ trên xà nhà xuống để tâm sự.
“Ta chỉ hỏi huynh ấy có ý đồ gây rối cụ thể là gì thôi mà.”
Lâm Linh đứng bên cạnh thư án nhìn Thi Trường Uyên phê tấu chương dường như đang viết gì đó, nấm rất tò mò nên tiến sát lại gần muốn xem cho rõ.
“Mưu phản.”
“Cái gì?” Lâm Linh mải mê nhìn Thi Trường Uyên viết chữ nhất thời không phản ứng lại, vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt của Thi Trường Uyên. Lúc này mới nhận ra Thi Trường Uyên đang trả lời câu hỏi ban nãy của y.
Đôi mắt của Thi Trường Uyên rất lạnh nhạt cũng rất đẹp, khí chất uy nghiêm, không phải là kiểu mắt độc ác, không nói lý lẽ.
Dù dưới con mắt thẩm mỹ của nấm cũng rất đẹp.
Lâm Linh chậm rãi, dời tầm mắt cẩn thận nhớ lại lời Thi Trường Uyên nói ban nãy, câu hỏi mới lại xuất hiện, mưu phản là gì?
Thi Trường Uyên cũng nhìn ra sự mờ mịt của Lâm Linh nên giải thích kỹ càng cho y biết thế nào là mưu phản. Tốc độ nói của hắn rất thong thả, ngữ khí bình thường nhưng lại khiến tất cả mọi người trong phòng khiếp đảm, vội quỳ xuống.
Ngay cả ám vệ cũng hiện thân, quỳ một chân xuống đất, ôm quyền cúi đầu, nghiêm chỉnh vô cùng.
Lâm Linh nghiêng đầu, bị sự nhiệt tình của mọi người kích thích cũng học theo các tiền bối ám vệ định quỳ xuống nhưng vừa mới cong chân chưa kịp chạm đất thì đã bị Thi Trường Uyên bên cạnh nắm cổ áo xách lên.
“Đứng lên hết đi.” Thi Trường Uyên tay vẫn xách nấm, bình thản nói: “Trẫm chỉ đang giải thích vài chuyện với nhóc thất học mà thôi, không cần phải sợ.”
Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên, cuối cùng cũng hiểu thì ra mưu phản chính là có người muốn cướp vị trí lão đại của hắn.
Y nghĩ thầm may mà trong xã hội loài nấm không có chuyện đánh nhau, nếu không thì một cây nấm nhỏ bé như y hoàn toàn không thể đánh lại cây nấm khác.
Nhưng nhìn vị đế vương người phàm này rất cường tráng, có lẽ sẽ đánh lại.
Thi Trường Uyên nhìn ánh mắt ngốc nghếch của Lâm Linh dò hỏi: “Nghĩ gì đó?”
“Ta đang nghĩ rằng ngươi chắc có thể đánh thắng.” Lâm Linh cũng không quá cảnh giác nên lập tức nói suy nghĩ trong lòng ra thành tiếng.
Nghe thế Thi Trường Uyên bật cười nhẹ nhìn vào mắt Lâm Linh rồi nói: “Cũng chưa chắc.”
Lâm Linh chớp chớp mắt, nghiêng đầu khiêm tốn muốn nghe tiếp nhưng Thi Trường Uyên không muốn tiếp tục đề tài này.
Cuộc trò chuyện của hai người dừng lại, Ngự Thư Phòng khôi phục sự yên tĩnh nhưng không khí vẫn còn ẩn chứa cảm giác áp lực chỉ có tiếng lật tấu chương của Thi Trường Uyên.
Dưới cảm giác áp lực này ám vệ lần nữa ẩn thân, tận tâm với trách nhiệm. Cung nhân dường như cũng quen với chuyện này, chú ý lời nói và hành động của mình, thở nhẹ lại.
Nhưng Lâm Linh đứng bên cạnh dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào bởi bầu không khí này, trái lại ngó nghiêng khắp nơi suy nghĩ xem bản thân nên trở lại xà nhà hay là tiếp tục đứng ở đây.
Cuối cùng nấm rung đùi đắc ý chuẩn bị rời đi thì Thi Trường Uyên bất ngờ lên tiếng: “Đi đâu đó?”
Lâm Linh không hiểu sao hắn lại hỏi nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đi về xà nhà.”
“Lại đây.”
“Ừ…” Lâm Linh nghe vậy lắc lư đi tới cạnh Thi Trường Uyên.
Thái giám cung nhân bên cạnh nghe cuộc đối thoại hơi vô lễ này thì cúi đầu thấp hơn nữa.
Lâm Linh thấy Thi Trường Uyên lấy ra một tờ giấy tuyên thành, viết lên đó hai chữ, tuy chỉ là mấy nét thẳng thẳng xiên xiên nhưng nhìn rất đẹp.
“Hiểu không?” Thi Trường Uyên nghiêng đầu hỏi.
Lâm Linh thật thà lắc đầu.
Thi Trường Uyên nhếch môi cầm bút lông, dùng cán bút gõ lên mấy nét thẳng thẳng xiên xiên đó rồi nói: “Lâm Linh.”
“Sao?”
Nấm thắc mắc nhìn thoáng qua, hoang mang hỏi hắn.
“Tên của ngươi.”
Nấm nhìn chằm chằm hai chữ trên giấy tuyên thành, lúc này mới phản ứng lại: “Tên?!”
Thi Trường Uyên nhìn cây nấm vừa tò mò lại vừa mơ màng không xác định, sợ bản thân bị lừa vì thế lẩm bẩm hoài dường như muốn ghi nhớ thật kỹ những chữ trên giấy.
Thi Trường Uyên lần nữa cầm bút viết tiếp chữ rừng sâu và nước mát sau đó nghiêm túc nói: “Là Lâm trong rừng sâu, Linh trong nước mát.”
Đây là lời giải thích mà nấm đã từng nói.
Nấm dường như cũng nhận ra hai chữ rừng sâu và nước mát vì thế hai mắt lập tức sáng lên.
Có lẽ cảm thấy trêu đùa một cây nấm thất học thật sự rất thú vị nên Thi Trường Uyên cố ý hỏi: “Có muốn học không?”
Lâm Linh vội vàng gật đầu, ngay lập tức vứt nỗi lo nấm thất học sẽ xa lánh nấm biết chữ ra sau đầu.
“Muốn.”
Lâm Linh chớp mắt suy nghĩ một hồi đột nhiên mờ ám tiến sát lại gần Thi Trường Uyên, vẫy vẫy tay, hi vọng đối phương cúi đầu xuống dường như y muốn nói nhỏ với hắn gì đó.
Thi Trường Uyên nhướng mày, xưa nay chưa ai dám làm như thế với hắn sau khi do dự một lát hắn vẫn cúi đầu, tới gần y.
Động tác này rất thân mật, Lâm Linh ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Vậy tên của ngươi đâu?”
Thi Trường Uyên hơi gượng gạo, nghiêng đầu né tránh. Hắn không ngờ chuyện mà y muốn nói lại là chuyện này.
“Phải đó, tới bây giờ người vẫn chưa nói cho ta biết tên của ngươi là gì.”
Nấm nhớ rất rõ ràng thậm chí ngay cả việc tên của đế vương người phàm không thể tùy tiện tiết lộ cũng nhớ rõ vì thế y đã quan sát các cung nhân xung quanh còn cẩn thận tiến sát lại gần, cố gắng nói thật nhỏ.
Hơi thở ấm áp thổi vào vành tai và gáy của Thi Trường Uyên giống như yêu tinh đang dụ dỗ thư sinh trong thoại bản nhưng con yêu tinh này lại rất ngây thơ.
“Nếu không thể nói thì có thể viết cho ta được không?”
----------------Góc giải thích--------------
林泠 (Lâm Linh); 森林 (Sâm Lâm): Rừng sâu; 泠水 (Linh Thủy): Nước mát