“Ưm…”

Lâm Linh thật sự nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, y gãi đầu rồi lại sờ cằm sau đó trả lời hắn: “Chắc là phải nhỉ?”

“Tuy rằng ta không phải là con dân của Đại Luật nhưng ta là nấm của Đại Luật mà.”

Suy nghĩ của Lâm Linh rất đơn giản.

Hắn là đế vương của Đại Luật, như vậy nấm mọc trên đất của Đại Luật cũng là của hắn.

Thi Trường Uyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nấm cũng lên tiếng: “Nếu đã vậy thì trẫm sẽ bảo vệ ngươi, không để cho ngươi bị đem đi hầm canh.”

Hai mắt Lâm Linh lập tức sáng lên, y duỗi tay vỗ vai đế vương xem hắn như huynh đệ tốt, vui vẻ nói: “Tuy rằng có rất nhiều người nói xấu sau lưng ngươi nhưng từ hôm nay trở đi ngươi chính là quân vương người phàm tốt nhất trong lòng ta.”

Thi Trường Uyên nghe vậy lập tức bật cười.

Khi trời sáng cung nhân hầu hạ phát hiện hôm nay tâm trạng của đế vương vô cùng tốt. Mấy chậu cây bằng men gốm xanh thẳm đặt ở giữa Ngự Thư Phòng hình như bị thiếu một chậu.

“Chậu bị thiếu là chậu nào?”

Đối mặt với cung nhân đang nơm nớp lo sợ, dập đầu tạ tội, Thi Trường Uyên phất tay miễn tội.

“Hồi bệ hạ, là cái chậu nhỏ nhất, kích thước cỡ khoảng lòng bàn tay.”

Sau khi Thi Trường Uyên biết được chuyện này, hắn nhìn những chậu cây còn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải là kẻ tham lam.” Sau đó cho tất cả cung nhân lui ra ngoài.

Hôm sau cung nhân hầu hạ phát hiện tâm trạng của đế vương lại không tốt, vẻ mặt âm u, liên tục cười lạnh. Họ thật sự đã hiểu được đạo lý gọi là gần vua như gần cọp.

Thi Trường Uyên cũng hiểu được đạo lý cái gì gọi là nấm nói dối như quỷ chuyên lừa gạt người phàm. Hôm trước còn lời ngon tiếng ngọt, miệng lưỡi trơn tru nhưng sau khi có được chậu cây thì vài ngày cũng không thấy đâu.

“Bệ hạ, hôm nay thời tiết không tồi hoa ở Ngự Hoa Viên đều nở rộ…” Đại thái giám to gan đề nghị: “Hay là…”

Thi Trường Uyên vừa nghe đến ba chữ Ngự Hoa Viên lập tức nhớ đến gì đó, ra lệnh: “Thuận Đức, đi tới ngự hoa viên vớt con rùa già kia lên cho trẫm.”

“Rùa già?”

Đại thái giám ngây người một lúc sau đó mới nhớ tới trong hồ sen ở Ngự Hoa Viên quả thật có một con rùa già sống qua mấy triều đại. Ông ta thắc mắc nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thi Trường Uyên lại không dám hỏi nhiều, ngậm chặt miệng đi làm việc.

Vì thế khi Lâm Linh vác chậu cây tới khoe lão rùa thì phát hiện lão rùa đã bị bắt đi.

“Sao lại thế này?!”

Lâm Linh sợ tới mức xém chút nữa làm bể chậu cây, y tìm khắp nơi trong Ngự Hoa Viên cũng không thấy được tung tích của lão rùa đen đâu, vội vàng chạy đi tìm Thi Trường Uyên.

“Không hay rồi! Đồ ở Ngự Hoa Viên của ngươi lại bị người ta trộm đi mất rồi.”

Lâm Linh gấp gáp, khi Thi Trường Uyên vừa nằm xuống lập tức tiến vào trong giấc mơ của hắn.

Lúc này cảnh trong mơ tuy rằng vẫn là cảnh vật hoang vu nhưng không còn cũ nát cũng không còn những tiếng khóc ai oán nhưng Lâm Linh vẫn thích Ngự Thư Phòng huy hoàng, tràn ngập ánh sáng hơn.

Khi thấy cảnh trong mơ thay đổi, Thi Trường Uyên biết cây nấm vô lương tâm kia đến rồi.

Nhưng hắn còn chưa nhìn thấy nấm đã nghe thấy giọng của y.

Thi Trường Uyên nghe y không ngừng kêu không hay không hay rồi thì xoa xoa trán, đột nhiên nghi ngờ không biết bản thân sao lại cố ý dụ người đến đây.

“Lão rùa lại bị người ta bắt đi nữa rồi.”

Cây nấm trước mặt thật sự rất nóng ruột, chạy một mạch tới bây giờ vẫn còn thở hồng hộc vừa lấy hơi vừa kể lại chuyện bản thân phát hiện lão rùa mất tích.

“Bằng hữu của ngươi liên quan gì đến trẫm?”

Trái ngược với sự gấp gáp của Lâm Linh, đế vương đang thảnh thơi chơi cờ vô cùng thông dong thậm chí có thể nói là lãnh đạm.

Lâm Linh sửng sốt một lúc, lắp bắp nói: “Nhưng trước đó chính người đã nói…”

“Đối với những kẻ bất kính trẫm có người quan sát xử lý. Trẫm không cần nhọc lòng vì một con rùa.”

“Là rùa đen không phải con rùa.” Lâm Linh nhỏ giọng nhắc nhở.

“Lỡ đâu người mà ngươi sai giải quyết chuyện này chậm chạp, lão rùa biến thành canh rùa đen thì phải làm sao bây giờ?” Y chớp mắt tuy cảm thấy Thi Trường Uyên nói không sai nhưng  y rất lo lắng cho sống chết của lão rùa.

“Được rồi, thật ra ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ, cứu vớt lão rùa.”

Lâm Linh kéo ống tay áo của Thi Trường Uyên, muốn cầu xin hắn nhưng lại không biết đế vương người phàm đang đứng trước mặt này tên gì. Vì thế y nhớ lại cách xưng hô của mọi người trong cung dành cho hắn, vô cùng đáng thương bắt chước.

“Bệ hạ…

“Xin ngươi đó, cứu lão rùa đi.”

Thi Trường Uyên rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang giữ chặt ống tay áo của mình, một lát sau mới dời tầm mắt, hừ lạnh một tiếng: “Gặp chuyện mới nhớ đến trẫm?”

Lâm Linh cảm thấy những lời nói này mang theo sự oán giận nhưng y không rõ lắm, y chỉ hiểu chân thành chính là tuyệt chiêu lợi hại nhất.

Y kéo ống tay áo của Thi Trường Uyên, lắc qua lắc lại: “Ta vẫn luôn nhớ đến ngươi mà. Nếu ngươi nói cho ta biết tên của ngươi thì sẽ tốt hơn nhiều.”

“Tên của đế vương là thứ mà ngươi…” Thi Trường Uyên nhíu mày nhưng hắn chưa nói hết câu đã thấy cây nấm trước mặt ngẩn ra sau đó nói chen vào.

“Tên của ta là Lâm Linh. Lâm trong rừng sâu, Linh trong nước mát. Nơi âm u ẩm ướt là nơi nấm thích nhất.”

Lâm Linh nói xong thì ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt của Thi Trường Uyên đã tốt hơn rất nhiều. Lúc này, thỉnh cầu của Lâm Linh xem chừng đã có tác dụng.

Thi Trường Uyên trầm ngâm nói: “Cứu con rùa già kia không phải là việc khó.”

“Trẫm yêu cầu ngươi thay đổi cảnh trong mơ của trẫm để trẫm có được giấc ngủ ngon.”

Lâm Linh vừa nghe đã không do dự đồng ý, vỗ ngực bảo đảm: “Chắc chắn rồi, ta cũng cảm thấy mấy giấc mơ trước của ngươi quá đáng sợ. Đúng thật là ác mộng.”

Ngủ không ngon nên tính tình mới nóng nảy. Người này luôn hung hăng tàn bạo đến mức bị gọi là bạo quân có lẽ là do chuyện này gây ra.

“Việc này cứ giao cho ta nhưng ngươi phải nhớ lời hứa của chúng ta, mau chóng đi cứu lão rùa.” Lâm Linh nhỏ giọng dặn dò.

Lâm Linh giúp lão rùa có được sự che chở của đế vương người phàm. Hôm sau y nghe tin lão rùa đã trở về, vô cùng lo lắng chạy đến Ngự Hoa Viên, hỏi thăm lão rùa có bị thương hay không.

Nhưng lão rùa không những không bị thương mà còn được sống trong một bể cá lộng lẫy, được cung cấp những món ngon vật lạ, cuộc sống thoải mái, thanh tịnh.

“Đó là do người ta muốn nuôi ông cho mập rồi mới đem đi hầm, ông không thể bị lừa!” Lâm Linh xách lão rùa lên bắt đầu giáo dục.

Chờ đến khi trời tối, Lâm Linh quay về ngự thư phòng chờ đợi vị đế vương người phàm đó nghỉ ngơi.

Thay đổi cảnh trong mơ chỉ cần dùng một chút bào tử ảo giác loại nhỏ là có thể làm được, chuyện này đối với Lâm Linh chỉ như là một cái phất tay.

Vì thế y tràn đầy tin tưởng thực hiện lời hứa của bản thân mà Thi Trường Uyên cũng ở trong mơ đợi hết cả đêm.

Cảnh trong mơ biến thành Ngự Thư Phòng trống rỗng, không có nấm. Thi Trường Uyên bị cho leo cây rất tức giận nhưng hắn cũng hiểu thiếu niên nói được làm được, quả thật đã cho hắn một giấc mơ yên bình để hắn có thể ngủ ngon.

Mãi đến ba ngày sau nấm mới xuất hiện lần nữa. Sau khi nấm cung cấp dịch vụ dùng thử mới tới hỏi phản hồi của Thi Trường Uyên.

Thi Trường Uyên nhìn thoáng qua nấm đang ngồi đối diện mình, cố nén bực bội trong lòng, vẻ mặt không chút biểu cảm lên tiếng: “Tại sao ngươi chỉ xuất hiện trong giấc mơ của trẫm?”

Lâm Linh không hề cảnh giác trả lời thật: “Bởi vì ta là yêu quái. Yêu quái thì nên hạn chế xuất hiện trước mặt người phàm.”

“Là vậy nè cho dù người phàm nói cho người khác nghe thì họ cũng chỉ cảm thấy đối phương đang nằm mơ hoặc là bị ảo giác.”

“Tất nhiên vẫn có những yêu quái ngốc nghếch, không cẩn thận xuất hiện trước mặt người phàm. Mấy con này đều đã bị viết vào thoại bản Liêu Trai.”

Nói tới đây, Lâm Linh nhìn qua Thi Trường Uyên, quyết tâm lên tiếng vì mọi người: “Nhưng yêu quái bọn ta rất ít con ngốc nghếch, cho nên mọi người đều cho rằng thoại bản là do con người bịa đặt.”

Thi Trường Uyên nghe thế không nhịn được khẽ cười, ngay lập tức nhận được ánh mắt nghi ngờ của Lâm Linh.

Lâm Linh thấy Thi Trường Uyên không định nói thêm, vì thế vừa rung đùi vừa nói thêm

“Đây cũng chính là nguyên nhân ta chuẩn bị đi về rừng sâu, hoàng cung có quá nhiều người.”

Lâm Linh vừa nói xong Thi Trường Uyên lập tức phản ứng lại ngay: “Ngươi phải về rừng sâu sao?”

“Đúng vậy.”

“Không được!” Thi Trường Uyên chưa nói dứt câu thì đã nghe thấy kế hoạch chu đáo do nấm chuẩn bị.

“Ngươi yên tâm đi. Chuyện ta đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được. Trước khi ta rời đi ta sẽ dùng bào tử tạo ra một cây nấm nhỏ. Ngươi chỉ cần trồng cây nấm nhỏ này ở đầu giường là có thể ngủ ngon, mơ những giấc mơ đẹp.”

Thi Trường Uyên nghe xong chỉ lạnh lùng à một tiếng, không nói thêm gì.

Lâm Linh nhạy cảm phát hiện đối phương hình như đang tức giận, y còn muốn nói thêm gì đó nhưng cảnh trong mơ biến mất, đối phương cũng tỉnh lại.

Lâm Linh lần đầu tiên bị đá ra khỏi giấc mơ. Y ngồi trên xà nhà, hoàn toàn không hiểu tại sao đang yên đang lành hắn lại bất ngờ tức giận.

Y là một cây nấm hay tò mò vì thế âm thầm quan sát, tự phân tích hai hôm nhưng cũng không tìm ra được nguyên nhân. Thế là y quyết định đi vào giấc mơ tìm đối phương để tâm sự.

Khi thấy y thấy Thi Trường Uyên vừa nằm xuống, ngay khi y chuẩn bị tiến vào giấc mơ thì bất ngờ nghe được những tiếng động lạ khe khẽ.

Y ngẩng đầu lên. Là tiếng động ở nơi cao hơn xà nhà truyền đến, trên mái nhà vang lên tiếng cọ xát của mái ngói sau đó y phát hiện căn phòng chìm trong khói thuốc mê.

Ngay sau đó nóc nhà mái ngói bị phá hỏng để lộ ra một khuôn mặt người phàm bị che kín, chỉ ló ra đôi mắt. Vừa lúc đối diện với tầm mắt của Lâm Linh khiến y rất sợ hãi.

“Có thích khách!”

Lâm Linh chưa gặp chuyện này bao giờ lập tức bị dọa cho khóc òa lên, hét ầm ĩ, ngã từ trên xà nhà xuống.

Thích khách kia cũng phản ứng lại ngay, phóng ám khí về phía Lâm Linh.

“Keng ——"

Ám khí bị một thanh kiếm chặn lại, bà tay mạnh mẽ đỡ lấy Lâm Linh, kéo y vào trong lòng.

Rất nhẹ, rất mềm.

Đây là cảm giác đầu tiên của Thi Trường Uyên.

Không hổ là nấm!

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng bản thân trăm phương ngàn kế muốn dụ nấm ra thì y lại đang trốn ở trên đầu mình.

“Bệ hạ.”

Ngự lâm quân ngay lập tức nối đuôi nhau đi vào, dường như đã chuẩn bị từ lâu, cố ý sắp đặt một cái bẫy. Thích khách cũng không ngờ bản thân không những bị lộ mà còn bị bắt.

Gã vừa muốn uống thuốc độc tự sát thì một ngự lâm quân đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bóp chặt miệng.

“Đây là mật thám thứ 143 trốn ở bên cạnh trẫm, điều tra.”

“Rõ!”

Lâm Linh nhìn Ngự Thư Phòng thường ngày vắng vẻ bây giờ lại xuất hiện rất nhiều người tức khắc sợ hãi, không biết làm sao vội vàng vùi mặt vào lòng Thi Trường Uyên, giống như muốn giấu bản thân đi.

Thi Trường Uyên thấy hành động của Lâm Linh lập tức hiểu ý nghĩ của đối phương. Hắn chủ động giải thích với đám cung nhân, thái giám và ngự lâm quân đang quỳ đầy đất, đầu không dám ngẩng lên.

“Đây là ám vệ của trẫm.”

“Có công hộ giá.”

Lâm Linh đang vùi đầu vào trong lòng Thi Trường Uyên, tim đập thình thịch dường như đang nghĩ xem có nên biến mất tại chỗ hay không, lại bất ngờ nghe được giọng nói trầm thấp của Thi Trường Uyên bên tai.

“Nếu cho ngươi một thân phận của người phàm thì sẽ không có ai biết ngươi là yêu quái.”

“Ngoại trừ trẫm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play