“Nói miệng ngươi không tin?” Lâm Linh tức giận, lập tức cắn câu: “Vậy thì ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy.”
Theo tầm mắt của bạo quân, cả người Lâm Linh tỏa ra vầng sáng màu trắng, y thật sự chuẩn bị biến về nguyên hình.
Y ngây ngốc một lúc dường như nghĩ tới gì đó, vừa biến thân vừa hỏi: “Nếu ta cho ngươi xem nguyên hình của ta thì ngươi sẽ bồi thường chậu cây cho ta sao?”
Chưa kịp để Thi Trường Uyên trả lời Lâm Linh đã biến trở lại nguyên hình, từ trên trời rơi xuống bàn cờ, đá bay một đống quân cờ.
Biết trao đổi, có chút tâm nhãn nhưng không nhiều.
Thi Trường Uyên rũ mắt, âm thầm đánh giá cây nấm trước mặt.
Thật ra thứ đá bay các quân cờ không phải là nấm mà là một cái chậu sành từ trên trời giáng xuống. Cây nấm ở bên trong chậu có màu trắng ngà chỉ lớn bằng ngón tay cái, rất thấp, mũ nấm cao gần một nửa tổng thể cây.
Phía trên còn có vài sợi tế bào trong suốt màu vàng, vừa nhìn đã biết đây là nấm độc.
Thi Trường Uyên duỗi tay nhéo một cái, quả nhiên mềm giống như trong tưởng tượng. Hắn nhướng mày mỉm cười nói: “Đúng là vừa trắng trẻo vừa mập mạp.”
Lâm Linh bất ngờ bị nhéo một cái, mũ nấm run rẩy, sợi nấm hướng nội cuộn tròn lại dường như dùng hết sức lực để né tránh ngón tay ác độc kia, dáng vẻ rất đáng thương.
“Không được nhéo! Nhéo hư mất!”
Thi Trường Uyên nghe vậy à một tiếng tiếp tục quang Minh chính đại nói lời khách sáo: “Nấm tinh cũng sẽ bị nhéo hư sao?”
“Nấm vốn dĩ là một loài rất yếu ớt.” Lâm Linh hoàn toàn không ý thức được bản thân đã khai hết gốc gác ra. Sau khi y biến trở về hình người, hai lỗ tai vẫn còn đỏ ửng, vừa bực bội vừa xấu hổ.
“Được rồi, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, nhéo cũng nhéo rồi vậy khi nào thì bồi thường cho ta?”
Lâm Linh còn chưa nói xong đã nhìn thấy bạo quân mỉm cười, ngữ khí bình thản nói: “Tuy ngươi đưa ra yêu cầu nhưng trẫm vẫn chưa đồng ý mà.”
Lâm Linh lập tức ngẩn người nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy, đối phương hình như vẫn chưa gật đầu đồng ý.
“A…!!!”
Đôi mắt to tròn của thiếu niên tràn đầy vẻ không tin được. Y do dự muốn nói gì đó nhưng…
Đúng là vẫn chưa đồng ý!
Chưa đồng ý vậy thì không tính.
Thi Trường Uyên nhìn cây nấm trước mặt gần như đem mấy chữ ‘Chẳng lẽ là mình sai’ viết ở trên mặt, hắn khẽ thở dài. Thật sự quá ngây thơ, quá dễ lừa.
“Dễ bị ức hiếp.”
“Ngươi đang ước hiếp ta?” Lâm Linh phản ứng chậm chạp nhìn Thi Trường Uyên muốn xác nhận lại: “Ngươi cố ý?”
Trước mặt yêu quái nhỏ bé, ngây thơ, lương thiện, tâm cơ không sâu thậm chí không hề có năng lực tự bảo vệ mình với hắn và với Đại Luật đều không có gì nguy hiểm. Thi Trường Uyên hoàn toàn không tốn công sức đạt được thứ mình muốn trên người y.
“Phải mà cũng không phải.” Thi Trường Uyên xếp từng quân cờ lại, nụ cười cũng biến mất, khí thế quân vương lộ rõ: “Nếu trẫm thật sự muốn ăn hiếp ai đó e là kẻ đó đến cốt cũng không còn mà hốt.”
Tuy rằng Lâm Linh không nghe hiểu hoàn toàn nhưng vẫn vô thức run rẩy. Sinh vật luôn có bản năng gần lợi tránh hại, trực giác cho y biết người trước mặt rất nguy hiểm.
Nhưng trực giác là trực giác, Lâm Linh chỉ có thể nghe hiểu mặt ngoài của câu nói vì thế y đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của đế vương, vui mừng nói: “Vậy nghĩa là ngươi không định ăn hiếp ta?”
Thi Trường Uyên: “…”
“Ý của trẫm là dưới bầu trời này không có mảnh đất nào không phải của thiên tử. Sấm chớp mây mưa đều là trời ban.”
Không được phép được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thi Trường Nguyên nói xong thì thấy Lâm Linh trước mặt hai mắt mờ mịt dường như trong đầu y rỗng tuếch, hắn dừng một chút rồi nhận ra: “Ngươi là một cây nấm thất học?”
Từ xưa đến nay, yêu quái sinh ra ở nơi nào chắc chắn sẽ có bản tính tương tự ở nơi đó. Thần tử ra vào Ngự Thư Phòng đều là bác học đại nho, trạng nguyên khoa cử, lẽ ra mưa dầm thấm đất thì Lâm Linh không thể nào chữ biết chữ không như bây giờ.
Nấm ấp úng giải thích: “Ta… Ta chỉ là nấm thôi.”
Y sinh ra ở Ngự Thư Phòng, không phải nơi núi rừng.
Nấm thường xuyên lo lắng, sốt ruột nghĩ rằng nếu y quay về trong rừng nơi mọi người đều không biết chữ, chỉ có mình y biết chữ lỡ đâu bị xa lánh thì phải làm sao bây giờ?
Biết được suy nghĩ này của nấm Thi Trường Uyên cũng không biết nên nói gì.
Ngây thơ, dễ lừa, chữ biết chữ không, tính tình giống như trẻ con. Thi Trường Uyên cảm thấy nếu bản thân còn tính kế với yêu quái này trái lại là đang làm việc thừa thãi.
“Thôi bỏ đi, ngày mai trẫm sẽ bồi thường cho ngươi một cái chậu cây mới.”
“Thật vậy sao? Tốt quá đi!” Lâm Linh nhảy dựng lên ôm Thi Trường Uyên, gương mặt tròn trịa giống như trẻ con cọ vào hàm dưới của đế vương, vô cùng mềm mại, ấm áp.
Thái dương Thi Trường Uyên giật giật, câu răn dạy vô lễ còn chưa kịp thốt ra thì thiếu niên đã buông hắn ra.
Khi thiếu niên rời đi thì khung cảnh trong mơ cũng thay đổi. Thi Trường Uyên đứng dậy từ mép giường, theo bản năng chạm vào chỗ thiếu niên đã cọ vào ban nãy, hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác mềm mại, ấm áp kia.
“Bỏ đi.” Đế vương buông tay.
“Chỉ là một cây nấm không hiểu chuyện đời thôi.”
Lời của đế vương là lời vàng ý ngọc, hắn đã nói sẽ bồi thường cho nấm một cái chậu cây mới thì chắc chắn hắn sẽ giữ lời. Tuy rằng hắn không nhớ rõ chậu cây của nấm có hình dạng gì nhưng nếu là một chậu cây bình thường thì không tổn hại gì đến uy nghiêm của hắn.
Vừa đúng lúc Nam Hoài vừa tiến cống vài thứ, tầm mắt của đế vương tùy tiện lướt qua mớ cống phẩm giá trị liên thành cuối cùng dừng lại ở vài cái chiếc chậu cây bằng men gốm có màu xanh thẳm. Một lát sau hắn vung tay áo lên: “Đưa mấy cái này đến Ngự Thư Phòng.”
Đại thái giám nhìn theo tầm mắt của Thi Trường Uyên, nhìn về phía mấy cái chậu cây, do dự hỏi: “Bệ hạ, có cần phải trồng…”
“Không cần.”
Mấy cái chậu cây men gốm xanh thẳm được dời tới Ngự Thư Phòng, được đặt ở vị trí nổi bật nhất – chính giữa điện thậm chí vào ban đêm còn được thắp đèn xung quanh, hắn sợ nấm không chú ý.
Nhưng cây nấm không biết tốt xấu kia lại thất hẹn.
Cảnh trong mơ của Thi Trường Uyên là một cảnh hoang vắng, tiêu điều, mãi gần đến giờ lâm triều cũng không xảy ra bất kỳ thay đổi nào.
Khi đại thái giám tiến vào hầu hạ thì thấy dáng vẻ âm u của Thi Trường Uyên, ông ta sợ hãi trực tiếp quỳ gối xuống đất sau đó đợi đến khi hắn cho bình thân mới nơm nớp lo sợ đứng dậy.
“Bệ hạ… Đêm qua ngài ngủ không ngon sao?” Đại thái giám đánh liều hỏi thử.
Quả thật Thi Trường Uyên có hơi đau đầu, hắn nhìn về phía đại thái giám, im lặng một lúc đến khi toàn bộ thái giám trong phòng vội vàng quỳ xuống đất, hắn mới lên tiếng.
“Đứng lên đi.” Thi Trường Uyên sửa cổ tay áo, giọng lạnh lùng: “Dù sao cũng đã quen rồi.”
Mọi người nhạy bén nhận ra được đế vương đang không vui nhưng không rõ nguyên nhân, chỉ xem như là quân tâm khó dò, không dám nói gì thêm, im lặng làm tốt chuyện của mình sau đó nhanh chóng lui xuống.
Tin tức hôm nay tâm trạng thiên tử không tốt lập tức lan đi. Vì thế khi lâm triều những đại thần bình thường hay cãi nhau cũng hạ thấp âm lượng, dùng những từ ngữ văn nhã và thái độ dễ gần nhất.
Nhưng không khí âm u sau khi hạ triều vẫn không giảm bớt.
Thi Trường Uyên ngồi ở Ngự Thư Phòng phê tấu chương, nội dung tấu chương làm hắn đau đầu, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì thấy mấy chậu cây ở giữa thư phòng, càng nhìn càng tức.
“Thuận Đức.”
“Có nô tài.”
“Ném.”
“Bệ hạ thứ lỗi nô tài ngu dốt. Không biết ngài muốn ném cái gì?” Đại thái giám đứng bên cạnh đợi lệnh lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội, chờ đợi đế vương ra lệnh cụ thể nhưng một lúc lâu hắn vẫn im lặng.
Sự im lặng này lan khắp thư phòng cuối cùng Thuận Đức nghe thấy sau thư án truyền đến một câu ra lệnh nhẹ nhàng hơn: “Lui ra ngoài.”
Đêm đó trong giấc mơ của đế vương vẫn là khung cảnh hoang vắng.
Thi Trường Uyên thật sự bực mình, vừa muốn ra lệnh Thuận Đức ném mấy chậu cây kia đi thì trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một trận mưa tươi mát, cảnh hoang vắng trong mơ của Thi Trường Uyên cũng thay đổi theo.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, ta về rồi.”
Lâm Linh vừa xuất hiện thì toàn bộ cảnh trong mơ của Thi Trường Uyên sáng bừng lên.
Thiếu niên vừa đến đã vội vàng xin lỗi: “Cho ta xin lỗi chuyện hôm qua, ta không cố ý cho ngươi leo cây, ta phải đi cứu một người bằng hữu của ta.”
Lâm Linh hơi chột dạ, y biết bản thân có tội nên không dám ngồi chỉ dám đứng bên cạnh Thi Trường Uyên, nói thẳng vào chuyện chính, hai mắt sáng lấp lánh dò hỏi: “Mấy cái chậu cây ở giữa đó là chậu mà ngươi chuẩn bị cho ta đúng không?”
Thi Trường Uyên phất tay phủ nhận: “Không phải.”
Hai mắt Lâm Linh lập tức buồn đi.
Th Trường Uyên im lặng một lát rồi lên tiếng: “Là cống phẩm của Nam Hoài, không phải chuẩn bị vì ngươi.”
Lâm Linh chớp mắt không hiểu ý của đế vương: “Vậy chậu cây mà ngươi tính bồi thường cho ta để ở đâu?”
Lạch cạch.
Toàn bộ cảnh trong mơ yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng quân cờ chạm vào bàn cờ. Hai bên im lặng khoảng một nén nhang thì Thi Trường Uyên là người đầu hàng.
Nếu là những kẻ cáo già trong cung của hắn thì đã thành thật khai báo tất cả mọi chuyện với hắn, cần gì hắn phải dò hỏi từng câu một chứ?
Nhưng hắn trông đợi gì ở một cây nấm không biết sự đời?
“Chọn đại một chậu trong mấy chậu đó đi.”
Nói xong Thi Trường Uyên chủ động nói: “Còn nữa ngươi nói đi giải cứu bằng hữu của mình sao? Là loại bằng hữu gì mà còn cần một cây nấm đi giải cứu?”
Lâm Linh tâm tình phấn chấn gật đầu sau đó ngồi xuống trước mặt Thi Trường Uyên kể lại tất cả mọi chuyện ngày hôm qua.
“Là bằng hữu rùa của ta. Ông ấy sống ở Ngự Hoa Viên. Hôm qua khi đang phơi nắng trên núi giả thì bị người ta bắt được, xém chút nữa bị hầm.”
Động tác của Thi Trường Uyên hơi ngưng lại hỏi y: “Ngươi đang nói là lão rùa già ở Ngự Hoa Viên sao?”
Lâm Linh vội vàng gật đầu: “Phải, ngươi biết ông ấy?”
“Biết, trẫm sẽ phái người đi điều tra.”
Lâm Linh nghe Thi Trường Uyên nói vậy thì hai mắt sáng lên: “Ngươi đang giúp ta sao?”
“Không phải. “
Thi Trường Uyên trả lời ngay.
“Ngự Hoa Viên là vườn hoa của vua, tượng trưng cho uy nghiêm của trẫm. Mỗi một cái cây ngọn cỏ trong đó đều có những người chuyên biệt chăm sóc, ngoài trẫm ra không có bất kỳ kẻ nào được phép đụng vào.”
“Bởi vì đó là Ngự Hoa Viên.” Thi Trường Uyên để một quân đen xuống bàn cờ, chậm rãi nói: “Là đồ của thiên tử.”
“Cho nên đồ thuộc về người trừ chính bản thân ngươi ra thì tất cả mọi người không thể chạm vào một cách tùy tiện đúng không?” Lâm Linh không hiểu lắm ý nghĩa sâu xa bên trong nhưng y vẫn có thể hiểu ý trực tiếp.
“Đúng vậy.”
Lâm Linh sau khi nghe được câu trả lời khẳng định thì bất ngờ dùng tay đè quân cờ màu đen mà Thi Trường Uyên mới đánh xuống giống như phát hiện ra được thứ gì đó mới mẻ, hứng thú bừng bừng nói:
“Vậy nếu ta lớn lên trong hoàng cung nhưng lại có người muốn hái ta xuống hầm canh thì có phải ngươi cũng sẽ bảo vệ ta đúng không?”
Thi Trường Uyên nhướng mày dường như không ngờ đối phương sẽ hỏi chuyện này. Hắn nhếch môi, đầu ngón tay siết nhẹ án thư.
“Chỉ có đồ vật thuộc về trẫm mới được trẫm bảo vệ.”
“Ngươi thuộc về trẫm sao?”