Nếu nói cửu hoàng tử mở cửa thành thu lưu ba mươi nghìn hoang dân chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, vậy trích lương thực tòng quân ra cứu tế chắc chắn là sự kiên quyết lớn.
Khai chiến sắp tới có quân đội nào không tăng cường lương thực? Dẫu sao chiến trường thay đổi trong nháy mắt, quân lương là thứ mấu chốt duy trì chiến tuyến, binh lính không ăn no thì lấy đâu ra sức đánh giặc?
Nhưng mà đã đến thời khắc quyết định này rồi, mà cửu hoàng tử vẫn còn chăm lo cho sống chết của hoang dân, ai mà không cảm động?
“Những thứ có thể ăn xung quanh đây là bị cuốn sạch rồi, nếu không có một chén cháo của cửu hoàng tử, e là chúng ta không thể kiên trì được ba ngày nay.”
Mấy hoang dân xúc động nói.
Lý Văn Li đi thêm vài chỗ nữa, nghe được nhìn thấy đều không khác nhau lắm, có khi hỏi lại cũng chẳng ra được thông tin gì mới, nên giờ mới dẹp đường quay về.
Dọc đường trở về Lý Văn Li như suy tư gì đó mà nhìn không ra cảm xúc, ngược lại A Đao đi bên cạnh cảm xúc ngày một xuống thấp hơn.
Chú ý thấy vẻ khác thường của A Đao, Lý Văn Li nhướng mày: “Có chuyện gì vậy?”
A Đao nhìn thoáng qua Lý Văn Li không nói chuyện.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT