Trong trí nhớ của nàng, có ít nhất ba bốn trăm gian lầu trúc được xây dựa vào núi nhưng suy nghĩ lại những thổ phỉ của Uy Phong Đường mà nàng nhìn thấy thì ước chừng cũng chỉ trên dưới hai trăm người mà thôi.
Chẳng lẽ là có một bộ phận đã ra ngoài đánh cướp, không ở trong đó?
Nếu như là như vậy thì chẳng phải cảnh tượng giả vờ rằng người của Uy Phong Đường đã mang theo tiền bạc chạy trốn mà bọn họ cực khổ tạo ra là uổng phí công sức rồi sao?
Nghiễm nhiên A Đao cũng nghĩ đến điểm mấu chốt trong chuyện này, hắn ngồi trên nóc xe, mở miệng hỏi.
“Bọn họ có bao nhiêu người?”
“Năm… năm sáu mươi người.” Những hoang dân này bắt đầu nước mắt giàn giụa kể lại chuyện xảy ra mấy ngày trước.
Những hoang dân này mới dừng chân ở lại đây vào khoảng ba tháng trước, mới đầu chỉ có một hộ, hai hộ khai hoang ở đây, sau lại phát triển đến hơn mười hộ, mọi người dựa vào núi ăn của núi còn hơn những ngày tháng sống đầu đường xó chợ, cuộc sống tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần.
Nhưng mà cuộc sống thoải mái mới được vài ngày, tin tức phương Bắc nổ ra chiến tranh liền truyền đến.
Một số lượng lớn lưu dân vốn lên Bắc bây giờ lại xuôi Nam.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT