Vũ Văn Loan Phi cảm động khôn cùng, hắn đưa tay xoa đầu Bạch Táp Táp: “Táp Táp à, đáng tiếc ca ca không có gì quý giá để báo đáp, có điều muội yên tâm, sau này ca ca phát đạt nhất định sẽ đền đáp muội.”
“Ca ca không cần khách khí.” Bạch Táp Táp mỉm cười ngượng ngùng.
Vũ Văn Loan Phi cũng không khách sáo nữa, suy cho cùng bản thân mình ra sao, hắn là người hiểu rõ nhất. Cơ thể hai người quả là hơi yếu đuối, bây giờ bỗng dưng đổ bệnh hẳn là sẽ liên lụy tới mọi người, chi bằng bảo vệ bản thân cho thật tốt.
Vì thế, hắn vội vàng mặc áo choàng lông kia lên người mình, vừa mới khoác áo lông lên người, cái lạnh quanh quẩn khắp người từ bấy lâu nay đã không cánh mà bay.
Vũ Văn Loan Phi rất thích chiếc áo này, hắn còn kéo Văn Nhân Phinh Đình lại gần mình, giúp nàng khoác áo.
Thấy hai người đồng thanh tương ứng, Táp Táp mỉm cười thật tươi.
Có điều áo lông này cũng chỉ có vài cái, bởi vì trời đột ngột đổ mưa lớn, có nhiều loài động vật đã đi tìm chỗ trú đông, vậy nên cũng khó mà săn được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT