Vừa nói chuyện, hai người vừa đi tới cửa phòng sách, sau khi xác định xung quanh không có sinh vật siêu phàm nào khác, Hướng Tầm đẩy cửa phòng sách ra.

Đây là căn phòng lớn nhất trong toàn bộ phủ đệ, tràn ngập năng lượng ẩn có thuộc tính hắc ám nồng đậm nhất, nhưng bên ngoài lại không có mùi hôi thối và ẩm ướt. 

Đồ đạc trong phòng sách được bảo quản tốt, làn sương đen dày đặc tản ra dường như làm thời gian ngừng trôi, khiến những ngày tháng trước đây như hiện về trước mắt hai người. 

Mục Chung Nguyệt bước vào phòng sách, nhìn vào nguồn sáng duy nhất trong phòng, một chiếc đồng hồ cát trong suốt đặt trên bàn, nửa dưới bị hư, nửa trên treo một bông hoa tường vi xanh đang nở rộ, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt lung linh như lửa phốt-pho. 

Chiếc đồng hồ cát bị hư đã được một đôi bàn tay nhỏ cầm lên, Tiểu Khô Lâu với đôi chân gầy gò chạy về bên cạnh ngự thú sư, nó giơ bông hoa tường vi xanh trong chiếc đồng hồ cát trong suốt bằng cả hai tay và đưa cho cô.

Mục Chung Nguyệt tin chắc rằng đây chính là nguồn gốc của những cánh hoa màu xanh đã đánh thức cô.

Nhìn Tiểu Khô Lâu đưa hoa cho mình, Mục Chung Nguyệt cảm thấy trong ý thức của mình có một cảm giác hoảng hốt không thể giải thích được, dưới ảnh hưởng của trạng thái xuất thần này, một từ lướt qua suy nghĩ, cô buột miệng thốt ra: “Hoa…vĩnh sinh?”

Đi cùng thuật ngữ này, trong lòng cô dâng lên một số cảm xúc không rõ tên, giống như đang chờ đợi điều gì đó, giống như cảm giác lướt qua trong một giấc mơ xa xôi, như thể xuyên qua một thế giới cổ xưa nào đó còn sót lại trong thời gian. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Sao vậy?” Hướng Tầm bước tới.

Ký ức giống như nước biển đang rút dần, Mục Chung Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, cảm giác sững sờ vừa rồi hoàn toàn biến mất.

“Ellen tìm được cái này.” Cô để Hướng Tầm nhìn thấy nguồn sáng trong tay Tiểu Khô Lâu.

“Hoa vĩnh sinh u lam ... Loại tài nguyên này hiếm khi xuất hiện ở bí cảnh cấp D.”  Hướng Tầm có chút bất ngờ hỏi: “Đây có phải là bí cảnh trung tâm mà cô đã đề cập trước đó không?”

Làn sương đen dày đặc trong toàn bộ căn phòng và cũng là thực thể ngưng tụ của năng lượng ẩn thuộc tính hắc ám, bị khuấy động bởi chuyển động của đồng hồ cát trong suốt. Đây chắc chắn là trung tâm mang lại thuộc tính hắc ám cho toàn bộ bí cảnh.

Mục Chung Nguyệt nhận lấy chiếc đồng hồ cát trong suốt được Ellen đưa cho và nhìn bông hoa bên trong.

Bông tường vi xanh giống như đã bị một sức mạnh thần bí nào đó đóng băng thời gian, vẫn nở rộ tươi đẹp rực rỡ, tựa như vừa được hái cách đây không lâu, đóa hoa giống hệt như hai cánh hoa mà Ellen đã mang về trước đó.

Cô chắc chắn mình không biết “hoa vĩnh sinh u lam” là gì, vậy tại sao vừa rồi cô lại thốt ra cái tên đó?

Làn sương đen dày đặc trong phòng lại dâng lên theo động tác của Mục Chung Nguyệt, thậm chí thông qua đồng hồ cát trong suốt, hai người cũng có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong cánh hoa. Đây là một loại trung tâm bí cảnh rõ ràng nhất, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp đến việc quyết định loại hình quy tắc bên trong bí cảnh.

Chẳng qua loại trung tâm này thường là do chủ nhân bí cảnh sở hữu hoặc bảo vệ, hiếm khi thấy nó đặt trực tiếp trên bàn để người khác lấy.

Làn sương đen dày đặc dâng trào trở nên hỗn loạn, trong căn phòng đột nhiên xuất hiện một con Niêm Hoa Đường Lang, nó chán ghét rũ bỏ vết máu trên lưỡi đao rồi thu hồi tứ chi, sau đó quay về bên cạnh Hướng Tầm.

“Xì xì.” Trong giọng nói của Niêm Hoa Đường Lang có chút tủi thân.

“Sau khi em ra ngoài, tôi sẽ giúp em lau chùi lưỡi đao.” Hướng Tầm sờ đầu nó, Niêm Hoa Đường Lang lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêng đầu vui vẻ xoa xoa lòng bàn tay của ngự thú sư.

Sau khi trấn an xong thú cưng của mình, Hướng Tầm nhìn về phía Mục Chung Nguyệt nói: “Hana đã tiêu diệt một con oán linh thời kỳ trưởng thành lang thang bên ngoài. Ngoài ra, trong phủ đệ này không ai có thể khiến nó cảm thấy bị uy hiếp.”

Mục Chung Nguyệt hơi ngẩn người: “Vậy… thật sự không có chủ nhân bí cảnh sao?”

“Tôi cũng cảm thấy khó tin, nhưng hình như là vậy thật.” Hướng Tầm gãi đầu, cũng có chút khó hiểu.

Anh ta cũng mới trở thành nhân viên điều tra, nhưng đã trải qua mấy cấp bậc bí cảnh khác nhau, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống khó tin đến vậy. 

“Không có chủ nhân bí cảnh thì chúng ta cũng thoải mái hơn rất nhiều. Chúng ta đi điều tra tình hình trong phòng sách trước đi.”

Mục Chung Nguyệt gật đầu, mở chức năng ghi chép trên vòng tay rồi bước vào bên trong phòng sách.

Tiểu Khô Lâu vẫn đang di chuyển trong bóng tối của trần nhà, khắp nơi đều có sương mù đen dày đặc, hầu hết đồ đạc trong phòng sách đều mơ hồ không rõ. Mục Chung Nguyệt thử dùng ánh sáng của đồng hồ cát trong suốt để xua tan làn sương đen, nhưng sương mù chỉ di chuyển chứ không biến mất. ( truyện trên app T•Y•T )

“Cạch!” Ellen dọc theo bức tường đi xuống phía dưới và dừng lại ở giữa.

Nơi này treo rất nhiều bức tranh sơn dầu cổ xưa, hầu hết là những bức chân dung tả thực của thời đại đó.

Mục Chung Nguyệt đã nhìn thấy những bức chân dung của bá tước Tinh Long Ellen Mithdra từ nhiều thời kỳ khác nhau.

Trong sách giáo khoa có vị bá tước trung niên uy nghiêm, cũng có một chàng trai tóc vàng xuất hiện trên bản tin cách đây không lâu, thậm chí còn có cả dáng vẻ khi còn nhỏ học kiếm của người đó, chỉ là tất cả các gương mặt trong bức chân dung đều rất mơ hồ, giống như bị làn sương dày đặc bao phủ, dù thế nào cũng không thể nhìn rõ. 

Ngoài bức chân dung duy nhất của bá tước Mithdra, còn có những bức chân dung của ông ta với những người khác và những sinh vật siêu phàm khác.

Điều rất kỳ lạ là Mục Chung Nguyệt không nhìn thấy con thú cưng huyền thoại nhất của bá tước “Ám Dạ Tinh Long” trong bức chân dung.   

Chỉ trong một bức ảnh nhóm đặc biệt mờ ảo, một bóng đen dài khổng lồ xuất hiện bên cạnh chàng trai tóc vàng, từ hình dạng đầu và sừng có thể mơ hồ đoán được kia ước chừng là một con thú cưng thuộc loài rồng. 

“Mục Chung Nguyệt, cô đến đây nhìn xem.” Giọng nói của Hướng Tầm từ đầu bên kia phòng vang lên.

Mục Chung Nguyệt và Ellen cùng đi tới, Hướng Tầm đứng trước tủ sách thật cao, vẻ nghiêm túc hiếm thấy hiện lên trên khuôn mặt. 

Trong phòng sách có một bức tường được bao phủ hoàn toàn bởi những tủ sách, phía trên chứa đầy những cuốn sách được đóng đinh dày đặc. Đánh giá từ chất liệu bìa và chữ viết trên sách thì đó không chỉ là nơi bá tước ở mà còn gần như bao hàm hầu hết các nền văn minh bằng chữ viết trên hành tinh lúc bấy giờ.

Mục Chung Nguyệt nhìn thấy một cuốn sách có chữ Đại Viêm, cô vươn tay muốn lấy ra xem thử nhưng lại phát hiện không rút ra được.

Tất cả sách đều được nối thành một khối, giống như những viên gạch trên giá sách, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể khiến chúng nhúc nhích. 

Không chỉ vậy, chữ viết Đại Viêm trên sách chẳng qua là những hình vẽ hỗn loạn nhìn qua rất giống chữ Đại Viêm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện căn bản không thể đọc được.  

Nhờ có làn sương đen bao phủ, thoạt nhìn khó có thể nhận ra sự kỳ quái của những cuốn sách này.

“Tất cả sách đều là vậy, hơn nữa không chỉ là sách.” Hướng Tầm nói: “Những đồ đạc lớn như bàn đọc sách và kệ sách đều có thể chạm vào, nhưng tất cả những đồ vật tinh xảo trong phòng như ngăn kéo bàn và sách trên giá sách, còn có bút máy, mực nước và những thứ tương tự đều chỉ là những đồ vật trang trí bên ngoài, giống như…”

“Giống như mô hình trong bản đồ trò chơi phải không?” Mục Chung Nguyệt nói tiếp: “Chỉ cần thoạt nhìn bề ngoài trông đủ chân thực là được, hoàn toàn không quan tâm đến chi tiết.” 

“Không sai.” Hướng Tầm cũng rất nghi ngờ, mặc dù bí cảnh của phủ bá tước chỉ là cấp D nhưng lại tràn ngập những hiện tượng kỳ lạ. 

“Chỗ bí cảnh này không phải một di tích lịch sử thông thường. Tôi nghĩ nó thậm chí không nên được gọi là” di tích”, nó càng giống như một “tiễn ảnh” của lịch sử, cũng không phải một sự vật nào đó đã tồn tại từ quá khứ đến bây giờ.”

Mục Chung Nguyệt rơi vào trầm tư, những trò chơi này mô phỏng cùng một khung cảnh, cũng như những khuôn mặt mơ hồ và những bóng đen không xác định trên các bức chân dung, không biết mối liên hệ là gì.

Điều quan trọng nhất chính là “tọa độ” xuất hiện của bí cảnh này. Mục Chung Nguyệt tin chắc rằng cô không có mối liên hệ tình cảm hay nhân quả nào với phủ của bá tước Tinh Long.  

Trước đây, trong trí nhớ của Mục Chung Nguyệt căn bản chưa từng nhìn thấy qua bá tước Tinh Long ngoài sách giáo khoa, nhưng bây giờ cô… thậm chí cũng không thuộc về thế giới này chứ đừng nói đến việc có thêm bất kỳ liên hệ nào.

Sau khi điều tra phòng sách một lượt, Mục Chung Nguyệt và Hướng Tầm chia nhau hành động, đi khám phá phần còn lại của phủ bá tước Tinh Long.

Niêm Hoa Đường Lang đã loại bỏ tất cả các sinh vật siêu phàm hoang dại từ giai đoạn sinh trưởng trở lên, hầu hết những sinh vật còn lại là tượng đá quỷ và những sinh vật không đe dọa như Bài Nha Binh. Mục Chung Nguyệt và Tiểu Khô Lâu cũng có thể đối phó với chúng.

Toàn bộ phạm vi bí cảnh chỉ bao phủ không gian bên trong phủ đệ của bá tước với tổng cộng ba tầng chính, phân bố mấy chục phòng, hơn nữa còn một tầng hầm trống.

Tất cả các phòng đều không có cửa sổ và cũng không tìm được cửa chính. Cho dù đi theo hướng nào thì cũng chỉ có thể hoạt động bên trong phủ đệ của bá tước, không cách nào tiếp cận hoặc nhìn thấy “bên ngoài”.  

Đánh giá dựa theo tiêu chuẩn của một phủ đệ thì phủ của bá tước cũng đã vô cùng hoành tráng và rộng rãi, nhưng xét theo bí cảnh mà nói thì một không gian chật hẹp và cụ thể như vậy vô cùng hiếm thấy. 

Cho dù đó là những gì Mục Chung Nguyệt học được trong sách giáo khoa hay kinh nghiệm cá nhân của Hướng Tầm khi làm nhân viên điều tra thì quy mô của bí cảnh đều rất khả quan, lãnh thổ và tài nguyên do một số bí cảnh mang đến thậm chí sẽ gây ra những tranh đấu cấp quốc gia.

Ngay cả đối với bí cảnh cấp D thì không gian của phủ bá tước Tinh Long cũng quá nhỏ.

Nhưng nghĩ ngược lại, mức năng lượng của bí cảnh cấp D có thể đo được trong một không gian nhỏ như vậy thì có lẽ năng lượng ẩn chứa trong phủ của bá tước Tinh Long cao hơn nhiều so với kết quả đo lường.

Mục Chung Nguyệt vừa suy nghĩ vừa cẩn thận đi qua tất cả các căn phòng ở tầng này.

Không giống như phòng sách được mô phỏng tinh xảo, nội thất của các phòng khác trong phủ bá tước vô cùng “chân thực”.

Rèm cửa được làm bằng nhung mềm mại, có thể nhìn thấy những vết nứt của gỗ nguyên khối trên đồ nội thất trên sàn, chân nến bạc được phủ một lớp oxy hóa màu đen, mỗi một chi tiết đều rất giống thực tế. 

Mục Chung Nguyệt nhớ rõ lúc trước mình từng ăn “thức ăn” trong bí cảnh này, mặc dù hương vị rất kỳ lạ nhưng miễn cưỡng cũng có thể nếm ra được mùi vị của thức ăn.

Những cảnh tượng và sự vật này khác hẳn với tình trạng trong phòng sách, làn sương đen dày đặc cũng giảm đi rất nhiều, chỉ có ngọn lửa phốt pho xanh không biết tên đang bay lên bay xuống trong phòng.

Dấu vết bị thời gian ăn mòn có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong phủ bá tước, chỉ có đồ đạc bên trong phòng sách là ngoại lệ, không biết có phải là do kết cấu mô hình kỳ lạ tạo thành hay không.

Mục Chung Nguyệt vừa thăm dò vừa suy nghĩ rồi đi đến căn phòng cuối cùng ở tầng một.

Đây là nơi cô rơi từ trên trần nhà xuống, nó vẫn đổ nát như trước, được bao quanh bởi nhiều vật liệu khác nhau mà Tiểu Khô Lâu đã tốn rất nhiều công sức mang về, chẳng hạn như những tấm chăn nhung dày dính đầy máu, còn có những trái cây không biết tên khô héo và hoàn toàn mất đi độ ẩm. 

Hiện tại Mục Chung Nguyệt đã biết chiếc chăn nhung mà không biết Ellen tìm được từ đâu chính là tấm rèm cửa sổ mềm mại bên cạnh.

“Thật may khi gặp được Ellen vào lúc đó.”

Mục Chung Nguyệt nhìn bộ xương nhỏ bên cạnh mình, duyên phận của cô với thế giới này đều bắt đầu từ Ellen.

“Cạch cạch!” (Em cũng rất vui khi có thể gặp được Chung Nguyệt!)

Tiểu Khô Lâu phát ra âm thanh vui tai, nhảy từ trong bóng tối của trần nhà xuống đất và hòa vào bóng của ngự thú sư.

Cho dù trở về bí cảnh sinh ra nó thì nó cũng chỉ thích đứng trong bóng của Mục Chung Nguyệt. Đây là nơi trên thế giới khiến Tiểu Khô Lâu cảm thấy yên tâm nhất.

Mục Chung Nguyệt mỉm cười nhìn đồ đạc trong phòng, trong lòng cũng có hơi xúc động.  

Tình thế tuyệt vọng lúc đầu tưởng chừng như không thể vượt qua, hiện tại cũng chỉ có vậy. 

Nơi này chỉ là một bí cảnh cấp D, con quái vật mắt thối đáng sợ dường như có thể dễ dàng bóp chết cô cũng chỉ là một chiến binh cấp cao - sinh vật siêu phàm hệ bất tử ở thời kỳ trưởng thành.

Cô và Ellen đã cùng nhau vượt qua tình cảnh tuyệt vọng này, sau này cũng sẽ như vậy, cùng nhau thực hiện những ước mơ tưởng chừng như xa vời hơn.

Nghĩ tới đây, Mục Chung Nguyệt hơi giật mình. 

Cô và phủ bá tước Tinh Long cũng không thể nói là hoàn toàn không có mối liên hệ nào…

Bất kể thời gian và nguyên nhân, nơi này chính là điểm khởi đầu để cô đến với thế giới này và là nơi cô gặp Ellen.

Cho dù tương lai thế nào, nếu như muốn tóm tắt cuộc đời của “ngự thú sư” tên “Mục Chung Nguyệt” thì “bí cảnh của dinh thự bá tước Tinh Long” chính là nơi bắt đầu mọi chuyện.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play