Edit: QuiinYue
***
Lý Trường Ngọc mặc xong áo khoác da, "Cháu đưa sinh viên của chú về tổng bộ làm gì?"
Quan Ứng Quân đáp: "Cậu ấy có liên quan đến vụ án này. Với lại, chẳng phải thầy muốn cậu ấy làm cố vấn sao, cháu đưa cậu ấy đi làm quen với mọi người trước."
Lý Trường Ngọc gần như đảo tròng mắt, "Cháu cứ thế mà giới thiệu người cho đồng đội của mình à? Không làm việc theo kiểu đó được. Không thể để một mình cháu đưa Giản Nhược Trầm đi được, chú cũng đi."
Tránh để ai đó nổi cơn cục súc rồi bắt nạt người ta.
Quan Ứng Quân không bày tỏ ý kiến, bước đến quầy thanh toán hóa đơn.
Giản Nhược Trầm liếc qua tờ hóa đơn, ba người ăn hết tận 4000 tệ.
Xương dê nướng 900 tệ một cái, đắt gấp 4,5 lần mì sợi, ngay cả cánh gà nướng cũng 50 tệ một đôi.
Bữa ăn này trực tiếp làm cho cái ví tiền sờn mép của Quan Ứng Quân xẹp lép.
Nhân lúc khách thanh toán, cậu nhân viên chạy vặt ham tiền đã thông báo tình hình với quản lý, nhanh chóng lái xe đến trước cửa, vẻ mặt hăm hở.
Lý Trường Ngọc đo thử vòng eo của mình, rồi nói với Giản Nhược Trầm: "Em và Quan Ứng Quân ngồi ghế sau đi, hàng ghế sau của xe này không rộng lắm, thầy mà ngồi vào thì không đủ chỗ."
Giản Nhược Trầm không muốn ngồi sát Quan Ứng Quân, nhưng lại biết thầy trò ngồi sát nhau thì không hay lắm, người khác nhìn thấy sẽ đàm tiếu, đành đáp một tiếng, rồi chui vào phía trong.
Cậu muốn thắt dây an toàn, nhưng phát hiện dây an toàn ở ghế sau có vẻ như đã lâu không ai dùng, bị nhét vào khe ghế, khó mà móc ra được, thế là đành thôi.
Quan Ứng Quân vừa ngồi vào, chiếc ghế sau vốn rất rộng rãi lập tức trở nên chật chội, đôi chân dài của hắn căn bản không thể khép lại được, phải dang ra mới nhét vừa vào khoảng trống giữa ghế trước và ghế sau.
Để giữ khoảng cách xã giao tối thiểu, Giản Nhược Trầm bị ép đến mức gần như dán sát vào cửa xe.
Nhưng khoảng cách này nhanh chóng bị kỹ năng lái xe siêu phàm của tài xế phá vỡ.
Chiếc Toyota lao vun vút về hướng Tây Cửu Long.
Khi xe vào cua, Giản Nhược Trầm bị quán tính hất sang bên phải, đầu tiên là trán va vào vai Quan Ứng Quân, sau đó lại trượt xuống, đập vào ngực hắn, lọt thỏm vào lồng ngực rắn chắc đầy đặn của đối phương.
"Xin lỗi." Cậu khó khăn ngồi thẳng người, quay sang dồn hết sức lực kéo dây an toàn bị kẹt ra.
Tiếng khóa vang lên "cạch" một tiếng.
Thắt dây an toàn xong, Giản Nhược Trầm buộc phải ngồi vào giữa ghế.
Vị trí mà cậu cố tình nhường cho Quan Ứng Quân ban nãy cũng không còn nữa, hai người hoàn toàn kề sát chân nhau.
Quan Ứng Quân không lộ vẻ gì, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Với tốc độ này, còn 10 phút nữa mới đến sở cảnh sát...
Đây là lần đầu tiên hắn thấy đường về sở lại dài đằng đẵng như vậy.
Quan Ứng Quân chậm rãi điều hòa nhịp thở, hắn gần như muốn nín thở, nhưng mùi hương bưởi nhàn nhạt vẫn không ngừng len lỏi vào mũi.
Mùi hương nhàn nhạt này có cảm giác tồn tại rất mạnh, gần như lấn át cả mùi trà của thuốc lá trong khoang mũi hắn.
Hắn hạ cửa kính xuống.
Gió lạnh tràn vào xe.
Giản Nhược Trầm liếc hắn một cái, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bên mình.
Bên đường, một chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ rượu vang lướt qua. Cậu chỉ từng thấy loại xe này trên TV, nhất thời cảm thấy mới lạ, đôi mắt cũng mở lớn theo bản năng.
Giữa trưa, các cửa hàng hai bên đường đều mở cửa, những tấm biển hiệu chữ đỏ nền xanh và chữ trắng nền vàng chồng chéo treo lơ lửng giữa các tòa nhà, hắt lên ánh phản quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Mặt tiền của một phòng khám y học cổ truyền thoáng qua với những chữ phồn thể viết tay, tấm băng vải trắng chữ đỏ tung bay trong gió lạnh, nhiều lần quét qua ngọn đèn đường cao vút.
Những ống đèn neon bên cạnh biển hiệu cùng với những bóng đèn nhỏ trên đầu cửa tiệm vẫn còn đang ẩn mình trong ánh nắng, phảng phất một lớp ánh sáng trong vắt, khiến người ta không khó để tưởng tượng cảnh chúng rực rỡ thế nào khi màn đêm buông xuống.
Đây là nét quyến rũ độc đáo của những năm 90.
Một vẻ đẹp kỳ lạ, gần như hoang đường và không chính thống.
Giản Nhược Trầm chăm chú nhìn khung cảnh ấy, hoàn toàn quên mất chuyện giữ khoảng cách.
Chân của cả hai người chạm sát vào nhau, Quan Ứng Quân còn cảm nhận được sự mềm mại của cơ bắp không hề rèn luyện kia qua lớp vải quần áo.
Hắn khẽ dịch người, nhưng với không gian chật hẹp này, chẳng những không thể kéo giãn khoảng cách mà đầu gối còn vô tình cọ qua đùi Giản Nhược Trầm.
Cảm giác mềm mại đó bị khuếch đại lên tức thì, máy sưởi trong xe thổi ra luồng khí khô nóng, khiến lòng người bức bối khó chịu.
Quan Ứng Quân mò lấy chai nước khoáng đặt trong ngăn chứa đồ bên cửa xe, uống một hơi hết hơn nửa chai, sau đó hắn ngả lưng vào ghế, gương mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi khẽ thở ra một hơi.
Một lúc sau, hắn lại quay đầu nhìn Giản Nhược Trầm.
Chàng trai trẻ vẫn đang chăm chú ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, vẻ mặt đầy hứng thú, đôi mắt sáng rực như một học sinh trung học đang háo hức lên kế hoạch cho chuyến dã ngoại.
Những ngày này hắn và Giản Nhược Trầm đấu trí qua lại rất nhiều.
Đôi khi, hắn quên mất người này mới chỉ mười chín tuổi, vừa vào đại học, chẳng khác nào một học sinh cấp ba.
Chiếc xe lao vút qua một tòa nhà mang phong cách kiến trúc La Mã, trên tấm bảng đá trước cổng viết bốn chữ "Lâm Cảng Tân Thành Công Quán".
Ánh mắt Giản Nhược Trầm dõi theo nó, trong đầu bất giác nghĩ đến Giang Hàm Dục đã bỏ đi bằng taxi.
Giờ này chắc Giang Hàm Dục đã về đến Giang Đình Công Quán rồi. Lời nói của cậu lúc nãy không hề khách sáo, chẳng biết đối phương sẽ phản ứng thế nào.
·
Giang Đình Công Quán.
Trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, Giang Hàm Dục thay sang một bộ đồ ngủ lụa trắng mỏng nhẹ.
Cậu ta bước trên tấm thảm lông mềm mại, xách theo một chai rượu mạnh vừa khui, áp ống nghe điện thoại kiểu Âu trên bàn trà vào tai, giọng nói có chút uể oải: "Anh Lục Tiệm, anh đến uống rượu với em đi."
Cậu lẩm bẩm một cách thất vọng, "Anh Nhược Trầm thật sự không cần em nữa rồi..."
Lục Tiệm lớn tiếng: "Em tìm cậu ta à? Cậu ta lại bắt nạt em sao?"
Ban đầu Giang Hàm Dục chỉ đang diễn kịch, nhưng khi nghe Lục Tiệm nói vậy, cậu ta chợt nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Giản Nhược Trầm, trong thoáng chốc đờ người ra: "...Anh ấy thật sự không cần em nữa rồi."
Trong lòng Lục Tiệm chùng xuống, nói từng chữ từng chữ: "Em còn nghĩ về cậu ta làm gì? Cơ thể em có thể uống rượu à? Ở nhà ngoan ngoãn đợi anh."
Giang Hàm Dục ngoài miệng đáp một tiếng, nhưng ngay khi dập máy, cậu ta đã lập tức rót một ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
Hết ly này đến ly khác.
Khi Lục Tiệm trở về, vừa bước vào đã thấy Giang Hàm Dục gục lên tay vịn sofa, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, trông như đã say đến mơ hồ. Cậu ta lặng lẽ rơi nước mắt, không phát ra tiếng, từng giọt từng giọt lăn xuống, trông thật đáng thương.
Giang Hàm Dục không nói một lời, chỉ im lặng nhìn Lục Tiệm.
Lục Tiệm giũ tấm chăn lông ra, đắp kín mắt cá chân đang lộ ra ngoài của cậu ta, rồi cúi đầu nhìn thấy chai rượu mạnh đã vơi đi gần một nửa, trong lòng lập tức dâng lên một cơn giận: "Không phải đã bảo em..."
Lời còn chưa dứt, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn.
Lục Tiệm lập tức mềm lòng, khẽ thở dài: "Lần này coi như bỏ qua, nhưng cơ thể em có thể suy yếu bất cứ lúc nào, không được uống thế này nữa."
Giang Hàm Dục chớp mắt, giọng khẽ khàng: "Dù sao sớm muộn gì em cũng chết thôi."
Lục Tiệm lập tức đưa tay che miệng cậu ta lại: "Đừng nói những lời này, anh sẽ không để em chết."
Hắn dừng lại một chút, có phần mệt mỏi. Từ hôm qua, hắn đã phải chạy đôn chạy đáo vì chuyện của Giang Vĩnh Ngôn, đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
"Bố em đâu? Sao ông ấy không về trông em?"
Giang Hàm Dục bĩu môi, "Anh cũng biết rồi mà, ông ấy chỉ quan tâm đến sự nghiệp, hiếm khi về nhà."
Lục Tiệm cười khẩy.
Phải rồi, lúc nào cũng dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp, lại còn coi trọng danh tiếng, cho nên mới để báo chí viết như vậy.
Hắn nhớ lại dòng tiêu đề in đậm trên báo: [Giang Minh Sơn vung tay chi tiền cứu quản gia, mạnh mẽ áp chế truyền thông. Rốt cuộc quản gia Giang đã phạm tội gì?]
Giang Minh Sơn muốn nhân cơ hội này để vớt vát danh tiếng cũng là điều dễ hiểu, nhưng lúc này bỏ đuôi mà cầu sinh, từ bỏ Giang Vĩnh Ngôn mới là biện pháp tốt nhất.
Bài báo này vừa ra, thoạt nhìn thì không nhắc đến nhà họ Lục, nhưng thực chất lại khiến người dân tập trung vào bản thân vụ án, một khi cảnh sát công khai kết quả vụ án, nhà họ Lục và họ Giang đều sẽ bị kéo xuống nước!
Lục Tiệm giơ tay xoa mái tóc đen mượt của Giang Hàm Dục, "Em không cần lo gì cả. Bây giờ Giản Nhược Trầm đã tự động từ bỏ hôn ước, đợi chuyện của Giang Vĩnh Ngôn kết thúc, chúng ta sẽ đính hôn. Em cứ dưỡng bệnh cho tốt, đừng vì một kẻ vong ân bội nghĩa mà đau lòng. Đến lúc đó anh sẽ đưa em đi chơi, được không?"
Vừa nói, trong đầu hắn bất giác hiện lên đôi mắt sáng trong của Giản Nhược Trầm.
Trước đây, hắn từng nghĩ ánh mắt của Giản Nhược Trầm và Giang Hàm Dục rất giống nhau, nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác rồi.
Mắt của Giang Hàm Dục tròn trịa, vô hại như một đứa trẻ, còn trong đáy mắt Giản Nhược Trầm lại đầy vẻ tinh anh sắc sảo, tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ—hoàn toàn khác biệt.
Giang Hàm Dục nắm chặt ngón tay của Lục Tiệm, không đáp lại chuyện đính hôn, chỉ hơi đỏ mặt, mí mắt rủ xuống, giọng buồn bã: "Sao em không đau lòng được chứ, anh ấy là anh trai của em mà... trước đây anh ấy đối xử với em tốt như vậy, em muốn gì anh ấy cũng cho em..."
Nếu là Giản Nhược Trầm trước đây, nhất định sẽ cho cậu ta cả máu.
·
"Hắt xì ——"
Giản Nhược Trầm vừa bước vào sở cảnh sát khu Tây Cửu Long, liền ngẩng đầu hắt hơi một cái, mạnh đến mức đầu óc choáng váng.
Ai? Ai đang tính kế cậu?
Giang Hàm Dục? Lục Tiệm? Giang Minh Sơn? Hay là Quan Ứng Quân?
Cậu quay đầu lại.
Quan Ứng Quân đối diện với ánh mắt này, nghĩ đến khe cửa sổ xe vừa mở ra lúc nãy, đưa tay sờ mũi.
Viên cảnh sát đứng gác ở chòi bảo vệ trông thấy Quan Ứng Quân, lập tức đứng thẳng, giơ tay chào: "Chào Quan sir!"
Quan Ứng Quân gật đầu với anh ta, rút một điếu thuốc từ hộp ném sang, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, trông chẳng giống đang phát thuốc, mà giống như Bao Công ném phán quyết vậy.
Hắn nói: "Vất vả rồi."
Viên cảnh sát nhận lấy điếu thuốc, kẹp lên vành tai: "Là việc nên làm."
Giản Nhược Trầm không ngờ một người mặt lạnh như Quan Ứng Quân cũng biết phát thuốc lá, tò mò nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn.
Quan Ứng Quân liếc mắt nhìn qua, "Nhìn gì? Cậu cũng muốn à?"
"Không muốn."
Cậu vốn không hút thuốc, cần thuốc làm gì?
Quan Ứng Quân đưa cậu lên tòa nhà của tổ CID thuộc cục điều tra hình sự, lên tầng cao nhất, vặn mở cánh cửa lớn của tổ A.
Bên trong phòng làm việc, tám chiếc bàn hình chữ L được xếp dọc theo tường, trên mặt bàn và dưới sàn la liệt tài liệu. Những túi hồ sơ bằng giấy kraft cùng sổ ghi chép vụ án chồng chất lên nhau, có mấy xấp gần như cao ngang mặt bàn.
Toàn bộ bức tường phía đông đều là bảng trắng, trên đó dùng nam châm ghim mấy tấm ảnh, tấm ở góc trên bên trái là hình một cảnh sát tuần tra.
Anh ta đội một chiếc mũ quân phục, đôi mắt ánh lên nụ cười rạng rỡ khi nhìn vào ống kính, tràn đầy khí thế khi đứng nghiêm chào.
Quan Ứng Quân cũng dừng mắt nhìn một lúc, quét qua hàng chữ trên bảng trắng rồi nói: "Cậu ta chính là cảnh sát tuần tra đã phát hiện ra thi thể của Phùng Gia Minh."
"24 tuổi, giống như cậu đều là sinh viên của đại học Hồng Kông. Ngày xảy ra vụ án, cậu ta vừa nhận được tin mình sắp được thăng chức từ cảnh sát tuần tra lên cảnh viên, có thể vào sở cảnh sát làm việc, vì thế mới định quay lại trường thăm thầy giáo để báo tin vui."
Ai ngờ tin vui chưa kịp báo, lại biến thành báo tang.
Lời của Quan Ứng Quân vừa dứt, một người từ chiếc giường gấp dưới chiếc bàn làm việc đầu tiên ngồi dậy.
Người đó nheo mắt, "Quan sir đến rồi à?"
Anh ta đưa tay sờ soạng mặt bàn, tìm kiếm thứ gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ chạm vào đống tài liệu cao ngất ngưởng.
Giản Nhược Trầm nhìn thấy chiếc kính gọng đen treo ở mép bàn, bèn cầm lên đưa qua: "Kính đây."
"Cảm ơn, cảm ơn." Người đó nhận lấy, hà một hơi rồi dùng vạt áo lau lau tròng kính, sau đó đeo vào. Tầm nhìn rõ ràng trở lại, anh ta lập tức thấy trước mắt là một gương mặt đẹp đến kinh ngạc.
Anh ta sững người, "Cậu là ai? Bên này không được tham quan đâu, nếu là minh tinh muốn quay video thì hãy liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng." Người đẹp thế này, rốt cuộc là nghệ sĩ của công ty nào vậy?
Quan Ứng Quân liếc anh ta một cái, "Tôi đưa đến. Sinh viên của thầy Lý."
"Ồ ồ ồ, xin lỗi nhé." Mắt người đàn ông sáng lên, cười tươi, vươn tay ra bắt tay với Giản Nhược Trầm. "Tôi là Trương Tinh Tông, cảnh viên CID."
Giản Nhược Trầm bắt tay với anh ta, cười nói: "Có gì đâu mà xin lỗi? Vừa rồi anh không đeo kính mà, nhìn không rõ là chuyện bình thường. Anh hâm mộ thầy Lý lắm nhỉ? Có muốn xin chữ ký không?"
Trương Tinh Tông có cảm giác như vừa bị nước nóng dội lên người.
Trời ạ, cái cảm giác được người ta dẫn dắt câu chuyện, mở đường rút lui thế này, đã bao lâu rồi hắn chưa được hưởng qua chứ?
Không hổ là sinh viên của thầy Lý Trường Ngọc, bậc thầy phân tích hành vi!
Người làm tâm lý học, quả nhiên cách nói chuyện cũng dễ nghe hơn người thường!
Trương Tinh Tông xúc động nắm chặt tay Giản Nhược Trầm lắc qua lắc lại, kích động nói: "Muốn muốn muốn!"
Lý Trường Ngọc cầm bút dạ, cười tủm tỉm ký tên lên mặt sau bảng tên của hắn.
Quan Ứng Quân...
Gì vậy? Chỉ cần đưa cái kính, gợi một câu chuyện, xin một chữ ký là có thể thu phục được cậu rồi à?
Hắn cau mày, đột nhiên có chút hối hận vì đã đưa Giản Nhược Trầm đến đây.
Thế là mặt mày hắn sa sầm lại, giọng điệu nguy hiểm, "Còn đứng đó làm gì? Cầm bảng tên mà phá án được chắc?"
Trương Tinh Tông lập tức đứng nghiêm theo phản xạ, dáng vẻ như đã quá quen với việc bị mắng.
Quan Ứng Quân nghiêng đầu về phía cửa, ra lệnh: "Đi, gọi hết mọi người về đây, họp."