Edit: QuiinYue

***

Thiệp mời và tin cảnh sát tuần tra tử vong được đưa đến cùng một lúc, như thể đã được tính toán thời gian từ trước.

Rõ ràng có điều bất thường.

Mặt sau của thiệp mời có viền mạ vàng, phần nội dung chính viết: 9 giờ tối chủ nhật, Câu lạc bộ Bạch Kim.

Trên tờ giấy có rắc kim tuyến, mỗi lần khẽ lay động sẽ toát ra một mùi hương thoang thoảng.

Giản Nhược Trầm lật cổ tay lại, cầm phong bì thư dốc ngược, bên trong rơi ra một chiếc thẻ VIP của Câu lạc bộ Bạch Kim.

Vẻ mặt cậu hơi trầm xuống.

Người gửi bức thư viết câu "một món quà" kia, rốt cuộc là ám chỉ cái chết của viên cảnh sát tuần tra, hay là tấm thẻ VIP này?

Quan Ứng Quân bước tới trước mặt nhân viên phục vụ, hỏi: "Có nhìn thấy người đưa thư trông thế nào không?"

Ánh mắt hắn sắc như dao, lạnh lùng đầy áp lực, khiến nhân viên phục vụ bất giác co rụt cổ, nhỏ giọng đáp: "Là nhân viên giao hàng của cửa hàng chúng tôi ạ."

Thập niên 90 chưa có ứng dụng đặt đồ ăn, dịch vụ này vẫn được gọi là "đặt hàng qua điện thoại."

Đa số những nhà hàng tầm trung và cao cấp mới cung cấp dịch vụ này.

Họ sẽ thuê những nhân viên giao hàng nhanh nhẹn, có kỹ năng lái xe tốt để đáp ứng nhu cầu của khách hàng.

Hoàng Ký là một trong số đó.

"Người đâu?" Quan Ứng Quân rút thẻ cảnh sát ra, đưa lên trước mặt đối phương: "CID (tổ trọng án) Tây Cửu Long đang điều tra vụ án, phối hợp một chút."

Nhân viên phục vụ cuống quýt gật đầu: "Tôi, tôi đi gọi ngay!"

Cậu ta không phải là chưa từng nhìn thấy cảnh sát, nhưng ánh mắt của Quan Ứng Quân gần như có thể giết người, cậu ta bị nhìn đến mức chân run hết cả lên, lúc ra khỏi phòng còn đâm đầu vào khung cửa, đau đến mức hít vào một hơi lạnh, nhưng không dám dừng lại dù chỉ một giây, cứ thế lảo đảo chạy đi tìm người.

Giản Nhược Trầm đợi nhân viên phục vụ rời đi, giơ tấm thiệp mời lên soi trước ánh sáng.

Cậu phát hiện ra phía dưới bốn chữ "một món quà*" đều có một đường kẻ ngang màu xám nhạt và mờ, chữ đen in trên bề mặt cũng nổi lên một chút so với phần giấy còn lại.

*一件礼物 [Nhất kiện lễ vật]: Một món quà

Bốn mảnh giấy hình vuông có kích thước chữ bên trong khác nhau, nhưng tất cả đều được dán ở chính giữa mảnh giấy. Hơn nữa, những mảnh giấy vuông này được cắt tỉa có kích thước hoàn toàn đồng đều, góc vuông sắc nét, như thể đã dùng thước đo.

Nhưng chữ "kiện (件)" kia lại nhỏ hơn so với ba chữ còn lại.

Theo cách bố trí của nó trong bài báo, khi cắt xuống lẽ ra phải cắt cả những chữ xung quanh nó mới đúng.

Nhưng chữ "kiện" này lại được cắt rất sạch sẽ và gọn gàng.

Giản Nhược Trầm nhìn xong, cầm thiệp mời đưa cho Lý Trường Ngọc xem, "Thầy ơi, người này có phải mắc bệnh tâm lý không ạ?"

Cậu hơi không chắc chắn.

Dù sao thì chuyên môn của cậu là là tâm lý học tội phạm, đặc biệt là tâm lý học biểu cảm vi mô và tâm lý học thẩm vấn. Những mặt khác không có kinh nghiệm phong phú như thầy Lý đã làm trong nghề nhiều năm.

Lý Trường Ngọc đeo kính lão vào, chăm chú nhìn kỹ, khuyến khích hỏi: "Vì sao em lại có phán đoán này?"

"Đa số tội phạm khi dùng báo để che giấu chữ viết sẽ không cố ý cắt chữ lớn nhỏ khác nhau thành hình vuông hoàn toàn giống nhau."

Giản Nhược Trầm nói thẳng kết luận: "Mấy chữ này rõ ràng là dùng dao khắc từ trên báo từng nét một, dán vào giữa hình vuông có kích thước giống nhau, cuối cùng mới thống nhất dán lên thiệp mời."

"Người bình thường sẽ không làm những việc thừa thãi như vậy. Thầy xem, người này khi dán chữ thậm chí còn dùng bút chì kẻ một đường dưới để canh chỉnh, kiểu theo đuổi sự chính xác đến mức gần như cố chấp như vậy, khiến em nghi ngờ người này phần lớn mắc chứng rối loạn lo âu OCD."

Chứng bệnh này có một cái tên quen thuộc hơn - chứng ám ảnh cưỡng chế.

Lý Trường Ngọc hài lòng nhìn Giản Nhược Trầm, "Phán đoán không tệ, kiến thức rộng, không sai chút nào... Còn gì nữa không?"

Giản Nhược Trầm có cảm giác tê dại như thể vừa bị giáo viên gọi tên đột ngột trong giờ học.

Tại sao lại hỏi vậy? Chẳng lẽ đã bỏ sót điều gì sao?

Cậu cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời: "Không còn ạ."

Lý Trường Ngọc vỗ tay, "Đúng là không còn gì nữa."

Giản Nhược Trầm: ...

Thầy Lý đang trêu cậu à?

Giản Nhược Trầm đưa tay sờ lên nốt ruồi đỏ trên tai, quay đầu hỏi: "Quan sir muốn xem không?"

"Ừm." Quan Ứng Quân bước tới gần, hơi cúi người xuống, bày ra tư thế như đang đứng tấn, cúi đầu đánh giá thiệp mời.

Hai người đứng gần nhau, Quan Ứng Quân cảm nhận được một mùi hương kỳ lạ từ đầu mũi.

Nó giống mùi bưởi, vừa mát vừa ngọt, thỉnh thoảng trong đó còn lẫn một chút mùi hương nước hoa ngọt ngào, hơi cay.

Hắn nheo mắt lại, hơi nghiêng đầu sang một bên, đầu mũi vô tình chạm vào sợi tóc mai đang rủ xuống bên cổ Giản Nhược Trầm, lướt qua một điểm mềm mại.

Quan Ứng Quân rũ mắt nhìn xuống, thấy nốt ruồi đỏ xinh đẹp trên chóp tai của Giản Nhược Trầm gần ngay trước mặt.

Hắn nhận ra mình đứng quá gần, cảm giác không thoải mái lại đột nhiên trào lên, thậm chí còn hơn cả khi ngồi trên ghế sofa.

Quan Ứng Quân lùi lại một bước, móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay trải ra lòng bàn tay, "Đặt thiệp mời lên đây, tôi xem một chút."

"À." Giản Nhược Trầm đặt thiệp mời lên.

Quan Ứng Quân dùng khăn tay kẹp một góc thiệp mời, đưa lên gần mũi, rồi hít một hơi, bị hương thơm làm cho hắt xì một cái: "Lancome Tresor, đúng là nước hoa."

Hắn lại ngửi thêm lần nữa, lần này thì hắt hơi đến hai cái: "Bộ sưu tập Rực Rỡ, mẫu này tên là Trân Ái."

Tấm thiệp mời này như thể đã được ướp trong nước hoa, mùi nồng đến mức khiến người ta choáng váng.

Quan Ứng Quân nghĩ đến mùi hương bưởi mà hắn đã ngửi thấy trước đó.

Nước hoa là trên thiệp mời, vậy thì mùi chanh bưởi kia là trên người Giản Nhược Trầm sao?

"Cái này cũng ngửi ra được à?" Giản Nhược Trầm không tin, tiến lại gần ngửi thử.

Mùi hương cũng không quá gắt, cảm giác cũng không khác gì mấy loại nước hoa thông thường, mùi thậm chí còn không nồng bằng mùi thuốc lá trà đen trên người Quan Ứng Quân.

Sao người này lại hắt hơi nhiều vậy?

Cậu đưa tay lên ngửi chính mình, không có mùi gì cả.

Chẳng lẽ mũi Quan Ứng Quân là mũi chó sao?

Giản Nhược Trầm hơi nghiêng đầu hỏi: "Còn gì nữa không?"

Quan Ứng Quân liếc mắt sang, đối diện với đôi mắt trong veo, sáng ngời đang đầy mong chờ.

Hắn khựng lại một chút, lấy ra vài cây tăm bông từ trong túi, lần lượt chà lên từng chữ trên thiệp mời.

Khi lau hai chữ đầu tiên, đầu tăm bông chỉ hơi xám đi một chút. Đến chữ "Lễ (礼)", đầu bông bất ngờ chuyển sang màu đen kịt.

Giản Nhược Trầm chợt hiểu, "Mực của hai chữ 'Lễ Vật (礼物)' rất mới, hẳn là cắt từ báo được in gần đây."

Quan Ứng Quân ừ một tiếng, lại vẩy vẩy thiệp mời hai cái, giấy phát ra tiếng sột soạt cứng cáp, hương nước hoa bỗng trở nên nồng hơn.

Hắn bị sộc đến mức mắt cũng hơi đỏ lên: "Giấy này khá dày, còn có in mạ vàng và dập nổi nhiệt. Không rẻ đâu."

Giản Nhược Trầm gật gù ồ lên một tiếng, đã hiểu: "Ý anh là, thiệp mời này được mua ở một cửa hàng quà tặng cao cấp đặc biệt. Hồng Kông có nhiều cửa hàng quà tặng như vậy, anh định tìm thế nào?"

Quan Ứng Quân cầm thiệp mời, trong lòng trào dâng một cảm giác kỳ lạ.

Giản Nhược Trầm lại có thể theo kịp mạch suy nghĩ của hắn?

Hắn mới nói ra một ý, cậu đã có thể tiếp nối ngay câu sau?

Thiếu niên không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh hắn, mùi hương chanh bưởi thanh mát lẫn chút ngọt dịu tức thì lấn át đi sự nồng gắt của nước hoa, làm dịu đi cảm giác ngứa ngáy nơi đầu mũi.

Quan Ứng Quân kín đáo hít nhẹ một hơi.

Giản Nhược Trầm thấy Quan Ứng Quân không trả lời, càng hiếu kỳ hơn, liền nâng khuỷu tay huých một cái: "Tìm thế nào?"

Thập niên 90, trung tâm thương mại chưa có hệ thống giám sát, muốn lần ra chủ nhân tấm thiệp này e là khó như lên trời. Chẳng lẽ định mang theo thiệp mời, lượn quanh từng cửa hàng để hỏi?

Quan Ứng Quân hoàn hồn: "Giao cho tay trong. Mấy chuyện vặt thế này để bọn họ làm là được."

Vừa nói, hắn vừa xem đồng hồ rồi hướng thẳng ra cửa, đợi khi thoát khỏi vòng vây của hương bưởi, hắn mới thả lỏng lưng, "Nhân viên phục vụ kia đi gọi người đến đâu rồi?"

Lý Trường Ngọc nói: "Cháu gấp cái gì? Cứ đụng phải vụ án là tính khí lại nóng nảy? Nên uống nhiều trà thảo mộc giải nhiệt đi."

Giản Nhược Trầm nghe đến trà thảo mộc là thấy đau đầu.

Kiếp trước, trước khi lên đại học, cậu lớn lên ở Quảng Đông.

Mỗi khi mùa hè đến, đầu bếp trong căn tin của viện quân khu đều nấu một nồi lớn trà thảo mộc.

Một nồi là cả một vạc nước đầy. Uống đến mức người ta cũng sắp hóa thành trà luôn rồi.

Trà thảo mộc chính là thứ đồ uống mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.

Giản Nhược Trầm lầm bầm: "Uống trà thảo mộc chi bằng uống nước ngọt. Lúc bực bội thì làm lon coca ướp lạnh hay nhâm nhi chút rượu ngọt còn hơn."

Quan Ứng Quân không để tâm, khẽ cười một tiếng.

Mới mười chín tuổi, còn nhỏ lắm.

Không biết đàn ông giải hỏa chỉ cần hút hai điếu thuốc, hoặc là đắp chăn kín mít, tự mình ngủ một giấc là xong.

Quan Ứng Quân móc một điếu thuốc ngậm vào miệng, vừa mới châm lửa hút một hơi thì nhân viên phục vụ lúc nãy đã mồ hôi nhễ nhại lôi một người đến muộn.

Người vừa đến mặc một chiếc áo khoác gió chống thấm nước màu xanh lam ngọc, bên trong có lót bông, sống mũi và hai má đỏ ửng vì lạnh.

Cậu ta che túi áo, mắt đầy cảnh giác, "Thư là người khác nhờ tôi đưa, người nhờ tôi nói rồi, tiền là của tôi, sir, anh sẽ không đòi lại tiền chứ?"

"Cái đó còn phải xem cậu có phối hợp không đã." Quan Ứng Quân ngậm điếu thuốc, lại trưng thẻ cảnh sát ra trước mặt đối phương thêm lần nữa: "Hắn đưa cho cậu tiền mặt à? Trông như thế nào?"

Người giao hàng mặc áo khoác gió sợ bị thu lại tiền, rất phối hợp lấy từ túi ra một xấp tiền, giơ lên cho hắn xem: "Nhìn như thế này."

Giản Nhược Trầm dở khóc dở cười, "Anh ấy hỏi người đưa tiền cho anh trông như thế nào."

"Ồ... ồ ồ." Người đàn ông ngây ngô gãi đầu, nhét tiền về túi, "Tôi không nhìn rõ mặt, nhưng mà..."

Người đàn ông giơ tay ra ước lượng chiều cao: "Cao gần bằng tôi, mặc cũng không phải đồ hiệu gì, quần áo hơi cũ, trông không giống người có tiền lắm, nhìn khá trẻ."

Cậu ta lại nghĩ kỹ, xác định không bỏ sót gì mới nói: "Những cái khác thì tôi không biết."

Quan Ứng Quân rút sổ tay ghi chép mang theo bên người, bút lướt nhanh trên giấy ghi lại lời khai của đối phương, sau đó đóng sổ lại, giơ tay ra: "Đưa tiền đây."

Người đàn ông lập tức che túi lại, "Không phải chứ, sir, tôi chưa đủ hợp tác sao? Anh không thể nói mà không giữ lời được!"

"Không lấy của cậu." Quan Ứng Quân giục, "Nhanh lên."

Người đàn ông miễn cưỡng lấy tiền ra, miệng còn lẩm bẩm gì đó, nhưng khi thấy Quan Ứng Quân bỏ xấp tiền vào túi đựng vật chứng, mặt hắn lập tức tái mét.

Giản Nhược Trầm khẽ nhếch môi.

Khóe mắt lại thấy Quan Ứng Quân lấy ra một chiếc ví da đã sờn cạnh, rút ra một xấp tiền mệnh giá tương đương rồi đưa cho đối phương. "Tiền của cậu có thể có manh mối, tôi phải giữ lại, nhưng không lấy không của cậu, dùng tiền mới đổi cho cậu."

Người đàn ông lập tức vui vẻ ra mặt, liếm ngón tay cái, xoa xoa đếm tiền lại một lượt, "Cảm ơn cảnh sát! Lại còn là tiền mới nguyên số seri liền nhau nữa, sir, anh thật là hào phóng!"

Cậu ta giơ tay lên ngang trán, làm một động tác chào kiểu quân đội với Quan Ứng Quân, "Lần sau có cần gì thì lại tìm tôi nha!"

Giản Nhược Trầm trầm ngâm, đưa tay xoa xoa vành tai, miết nhẹ nốt ruồi đỏ bên trên.

Thì ra Quan sir không phải là không biết cách đối nhân xử thế, mà là cảm thấy không cần thiết thôi.

Lúc hắn muốn mua chuộc lòng người, cũng làm không tệ lắm.

Quan Ứng Quân đưa tay nhìn đồng hồ, rồi tiện tay cầm hóa đơn để trên bàn ăn đi, lại rút từ ví ra 100 tệ nhét vào tay Lý Trường Ngọc, "Thời gian gấp rút, cháu phải lập tức về trụ sở Tây Cửu Long, chú Lý, chú và Giản Nhược Trầm cùng nhau bắt taxi về trường đi nhé."

Giản Nhược Trầm cất giọng đều đều: "Quan sir, uống rượu thì không được lái xe."

Quan Ứng Quân khựng lại, ánh mắt liếc nhìn chai rượu vang đỏ đã bị ba người uống cạn trên bàn.

Giản Nhược Trầm rút 100 tệ trong tay Lý Trường Ngọc, nhanh chân chạy ra ngoài gọi người giao hàng mặc áo khoác gió còn chưa đi xa quay lại, "100 tệ, giúp chúng tôi lái xe một chút."

Cậu khoác vai người giao hàng đưa người về phòng riêng, thân thiết nói: "Đã từng chở cảnh sát chưa? Quan sir đang có vụ án khẩn cấp, anh biết đua xe không?"

Mắt người giao hàng sáng rực lên.

Mấy cảnh đua xe trong phim, cuối cùng cũng đến lượt cậu ta trải nghiệm rồi sao?

Cậu ta xoa tay nói: "Biết chứ, rành lắm luôn!"

Quan Ứng Quân móc chìa khóa xe vứt cho tên tài xế bất đắc dĩ đang háo hức như vớ được vàng, quay đầu nói với Giản Nhược Trầm: "Đã vậy thì cậu theo tôi về trụ sở Tây Cửu Long."

Hắn lại hỏi Lý Trường Ngọc, "Chú Lý, còn chú thì sao?"


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play