Thời Uẩn nhìn chằm chằm bàn tay giáp xác to lớn không hoàn chỉnh hơn mười phút cũng không thể nhìn ra manh mối gì, đành phải nhét nó trở lại.

Trước mắt, điều quan trọng nhất không phải tò mò bí mật của nguyên chủ, mà là hoàn thành kỳ thi lại toàn bộ các môn từ năm nhất đến năm ba trong hai tháng còn lại, để tránh khỏi vận mệnh bi thảm bị đá khỏi trường quân đội Đông Thanh.

Càng gấp gáp hơn là kỳ thi thực hành sau kỳ thi lý thuyết giữa kỳ của hệ cơ giáp.

Với một học phần ít ỏi còn lại, Thời học tra quyết định phải hoàn thành tốt kỳ thi thực hành này, không cầu điểm cao để qua môn, chỉ cần vừa đủ điểm là được.

Đêm 8 giờ, Thời Uẩn nhận được thông báo thi, sáng mai 6 giờ tập trung ở cổng phía đông của trường quân đội Đông Thanh, đến địa điểm thi thực hành, nội dung thi chưa được công bố.

Không có tâm ôn thi lại mà đầu óc trống rỗng, Thời Uẩn hoàn toàn không biết kỳ thi thực hành sẽ thi gì, để tránh bị Tàng Phong bắt đến văn phòng lần nữa, cô chợt nghĩ đến diễn đàn trường học.

Trong ký ức, diễn đàn trường học có không ít đề tài thảo luận về nguyên chủ từ rất lâu rồi.

Cô mò vào diễn đàn, liếc mắt một cái thấy bài đăng đang được thảo luận sôi nổi chiều nay ——

[Kinh! Học sinh dốt Đông Thanh xuất hiện ở sân huấn luyện, hư hư thực thực……]

Vì phía sau bài có chữ hot, Thời Uẩn tò mò nhấp vào, hai phút sau thì câm nín lui ra.

Thì ra các tinh anh tương lai của Liên Bang cũng nhiều chuyện như vậy, một chút việc vặt cũng có thể thêu dệt thành chuyện lớn, đọc trường quân đội rảnh rỗi vậy sao?

Bực mình vì bị đồn đoán ác ý, Thời Uẩn thêm từ "học sinh dốt Đông Thanh" vào danh sách đen. Trang đầu thoáng cái đã sạch sẽ hơn nhiều, cô thở cũng nhẹ nhàng hơn một chút, liếc mắt thấy được thông tin cần thiết.

[Hỏi thăm kinh nghiệm: Môn cơ giáp sư thực tiễn thi những gì?]

Người đăng bài là tân sinh ban cơ giáp sư hệ cơ giáp vừa nhập học năm nay.

Mấy tầng lầu phía trước đều là hóng hớt, Thời Uẩn kéo xuống dưới rất nhanh đã thấy thông tin hữu dụng.

[7L: Đừng khẩn trương, chỉ là đi sửa chữa cơ giáp thôi.]

[8L (chủ bài): Sửa…… Sửa cơ giáp? Tôi mới biết lắp ráp thôi……]

[15L: Không phải cơ giáp chính quy, chỉ là cơ giáp dân dụng bình thường, tra một chút dầu bôi trơn, điều chỉnh thử tay máy là không sai biệt lắm.]

Các học tỷ học trưởng tốt bụng rất nhiều, bài này rất nhanh đã thành bài phổ cập kiến thức, còn có người vào kể lể những trải nghiệm vô ngữ mà mình gặp phải khi tham gia kỳ thi thực hành.

Nhàm chán, mạo hiểm, kích thích, đủ cả, đến mức mấy phần thật mấy phần giả thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Thời Uẩn xem đến ngon lành, nhìn thấy một bình luận thì không có tâm trạng xem náo nhiệt nữa.

[99L: Nghe nói năm nay lớp năm ba là Diệt Tuyệt sư thái chỉ huy trực ban thi, tỷ lệ trượt khoa dưới tay cô ta là cao nhất toàn trường, 1551 người, chắc tôi tiêu đời……]

[151L: @99L, ghê vậy, huynh đệ nghe tin này từ đâu ra? Diệt Tuyệt sư thái không phải là giáo viên của năm tư sao?]

[161L: @151L, hôm nay đi ngang qua văn phòng nghe được ô ô ô ô hồng nhan bạc mệnh tôi khóc]

Không ít tân sinh tò mò Diệt Tuyệt sư thái là ai, lập tức có người vào phổ cập kiến thức, là giáo viên cơ giáp sư nghiêm khắc nhất của trường quân đội Đông Thanh, là một trong mười đại cơ giáp sư của Liên Bang.

Lướt một hồi, thời gian đã đến 9 giờ tối, Thời Uẩn bình tĩnh đánh răng rửa mặt rồi lên giường ngủ, không hề giống một học sinh dốt bị học phần bức đến sắp bị thôi học.

Sáng hôm sau 6 giờ, cô rút kinh nghiệm từ lần huấn luyện muộn học trước, đến địa điểm tập trung trước mười phút.

Khi cô đến, người ban cơ giáp sư 1 cũng đã gần như đến đông đủ, lúc này cô mới biết, mỗi ban cơ giáp sư đều thi riêng.

Tô Ngữ Hân cùng lớp với cô giờ phút này đang bị mấy nữ sinh vây quanh, nói cười không ngớt.

Nhìn thấy Thời Uẩn, đáy mắt Tô Ngữ Hân thoáng qua vẻ chán ghét không rõ ràng, nhưng vẫn tươi cười chào đón.

Thời Uẩn không nể nang gì, nhanh chóng lùi lại vài bước, kết quả lùi quá nhanh, vô tình đụng phải một người.

Cô vội vàng quay đầu lại nói: “Xin lỗi.”

Nhìn thấy bộ dạng đối phương, Thời Uẩn hơi ngớ người, hắn có mái tóc đen hơi ngắn, đôi mắt màu xám nâu, lộ vẻ xa cách, hắn lười biếng liếc cô một cái rồi bình tĩnh dời mắt đi, “Không có gì.”

Giang Dư Phong là người đứng đầu trong mười ban cơ giáp sư, cũng là học thần và người cuộn mình học tập trong miệng người khác, người khác học đến năm hai mới thi được chứng chỉ hành nghề cơ giáp sư sơ cấp thì hắn học kỳ đầu năm nhất đã thi được rồi, hiện tại đã có thể độc lập thiết kế và chế tạo cơ giáp cấp A.

Thời Uẩn đứng yên, thấy Tô Ngữ Hân còn muốn tới gần, cô quyết đoán xoay người, vừa lúc lúc này, đã đến giờ tập trung, lớp trưởng chỉnh đốn đội ngũ.

Lần thi thực hành này tiến hành theo tổ đội, mỗi ban chỉ có 36 người, ba người một tổ chia thành mười hai tổ.

Thời Uẩn nhìn kết quả phân tổ trên trí não, xem hai người cùng tổ với mình.

Một người là một thiếu niên thấp bé với đôi má lốm đốm tàn nhang, cao xấp xỉ 1m7 như Thời Uẩn, tóc màu nâu xoăn tự nhiên, khi cô nhìn sang, người trước cười nhạt một cái, cô mơ hồ thấy được vẻ mặt 'xong rồi xong rồi lần này thi chắc chắn hỏng' của đối phương trong mắt.

Một người khác là Giang Dư Phong mà cô vừa đụng phải, học sinh giỏi tuyệt thế khoa nào cũng điểm cao.

Cùng tổ với học sinh giỏi, chỉ cần ngồi chờ được kéo là xong.

Thiếu niên tóc xoăn cũng nhìn thấy Giang Dư Phong, tâm tình như tàu lượn siêu tốc, sau khi vượt qua thung lũng thì nháy mắt leo lên đỉnh núi, vẻ mặt tươi rói.

Những người khác cũng chú ý tới tổ hợp vi diệu giữa học sinh giỏi và học sinh dốt, sau khi trao đổi ánh mắt, đều hâm mộ vận may của Thời Uẩn.

Mọi người đều biết, Giang Dư Phong là không thể nào trượt khoa.

Sau khi phân tổ xong, Thời Uẩn cuối cùng cũng gặp được Diệt Tuyệt sư thái mà mọi người trong diễn đàn Đông Thanh đều sợ như hổ, cũng là đạo sư dẫn đội kỳ thi thực hành ban cơ giáp sư 1 lần này —— Hạ Lan Thân.

Cô ấy trông không quá 30 tuổi, mái tóc dài đen được búi gọn gàng sau đầu, hai bên mái rủ xuống hai lọn tóc hơi xoăn, trên mũi còn đeo một cặp kính râm, bộ quân trang màu đen trên người càng tôn lên khí chất lạnh lùng của cô, quả thật là trang điểm chuẩn Diệt Tuyệt sư thái.

Hạ Lan Thân quét mắt qua mười hai tổ chỉnh tề đứng thành hàng, không nói hai lời đã lên xe đoàn tàu treo, dáng vẻ thẳng lưng của các quân giáo sinh khiến mọi người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lên xe.

Địa điểm thi thực hành mỗi năm đều không giống nhau, vì sự tồn tại của Hạ Lan Thân, đoàn tàu treo tĩnh lặng như xe tang.

So với bầu không khí căng thẳng ngột ngạt, Thời Uẩn thân là người cô đơn ngược lại thích sự yên tĩnh hiện tại hơn, cô bình tĩnh mở trí não bắt đầu lật xem sách chuyên ngành.

Kế hoạch học tập đã được vạch ra, để đảm bảo giấc ngủ đầy đủ, cô cần thiết phải tranh thủ từng giây để học tập.

Vì các thành viên trong tổ ngồi cùng một hàng, Giang Dư Phong đi lên thì ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, sườn mặt đối diện với ngoài cửa sổ xe thể hiện tư thế cách ly với thế gian.

Thiếu niên tóc xoăn tên là Văn Khiêm, cậu ta lên xe trước Thời Uẩn, đành phải ngồi ở vị trí giữa, từ đó Thời Uẩn ngồi ở vị trí gần lối đi nhỏ.

Bên trái là học thần không có ý định hạ phàm, bên phải là học tra cũng không có ý định làm náo loạn không khí, ở giữa Văn Khiêm có thể nói là như ngồi trên đống lửa.

Cậu ta cố gắng hết sức để không trở thành người lạc lõng trong nhóm, đè nén đứa trẻ đang gào thét trong lòng xuống, định nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nghiêng đầu thì thấy Thời Uẩn lấy giấy bút ra khỏi cặp, trong lòng lấy làm lạ.

Trong thời đại tinh tế mà mọi thứ đều được số hóa, giấy bút đã không còn giữ vị trí độc tôn, Thời Uẩn sau khi lấy giấy bút ra, còn mở tấm bảng hoạt động trên ghế ngồi, bắt đầu viết.

Tò mò nổi lên, Văn Khiêm khó khăn lắm mới dời mắt nhìn sang.

Là những kiến thức cơ bản nhất.

Cậu ta không nhịn được, hỏi: “Cậu viết mấy thứ này làm gì?”

Vừa dứt lời, cậu ta đã hối hận.

Tuy là bạn cùng lớp, nhưng cậu ta cũng không hiểu rõ Thời Uẩn lắm, cô không giao lưu với các bạn học khác, từng bị người hiểu chuyện ví như mắt mọc trên đỉnh đầu.

Giờ cậu ta tự dưng bắt chuyện, chắc không bị lườm cho cháy mặt đấy chứ?

Thời Uẩn còn tưởng rằng cậu bạn tóc xoăn sẽ tránh mình như tránh tà, dù sao ba người được phân vào một nhóm mà chẳng ai chủ động nói chuyện với nhau câu nào.

Cô chỉ là sợ OOC, dù sao trong ký ức ít ỏi của cô, nguyên chủ chưa từng thân thiết với bạn học nào.

Có người mở lời trước, mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn.

Thời Uẩn liền tiếp lời: “Ôn thi lại.”

Cô thật sự không cảm thấy thân phận học tra của mình có gì đáng xấu hổ.

Có qua có lại thì mối quan hệ mới có thể tốt lên được, Văn Khiêm đang xấu hổ đến mức muốn rút chân lại, không ngờ cô lại trả lời mình, vừa cười vừa nói: “Thi lại tốt đấy, thi lại...”

Lời vừa ra khỏi miệng, cậu ta đã hận không thể đấm cho mình một cái, thi lại tốt cái gì mà tốt! Tại sao lúc nói chuyện cậu ta lại không dùng não thế này!

Thời Uẩn chắc không nghĩ cậu ta đang mỉa mai cô đâu nhỉ?

Nụ cười lạnh lùng trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Văn Khiêm thấy cô cong môi cười.

"Thi lại quả thực rất tốt, có thể thay đổi điểm số lần trước." Không giống như trường đại học cô học trước khi xuyên không, chỉ cần trượt môn, dù điểm thi lại có cao đến đâu cũng chỉ được cho điểm vừa đủ.

Nghe không giống đang tự giễu mình chút nào.

Văn Khiêm chớp chớp mắt, không dám liên hệ cô gái trước mắt với học tra Đông Thanh trong truyền thuyết.

Cậu ta không lên tiếng làm phiền nữa, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà dõi theo từng hành động của Thời Uẩn, nhìn cô ghi chép bài bản.

Ban đầu, cậu ta chỉ thấy khó tin khi học tra lại chủ động học bài, rồi sau khi nhìn thấy những kiến thức mà Thời Uẩn tổng kết và suy luận, cậu ta không khỏi kinh ngạc.

Với cậu ta, sinh viên năm ba, việc áp dụng kiến thức năm nhất dễ như ăn cơm uống nước. Thời Uẩn là học tra nổi tiếng, đến học kỳ hai năm hai thì gần như môn nào cũng trượt, bài thi lý thuyết giữa kỳ hôm qua còn nộp giấy trắng.

Thế mà bây giờ, cô lại đang rất nghiêm túc tổng kết chương 1 của cuốn "Lý thuyết cơ giáp".

Văn Khiêm theo bản năng mở trí não ra xem lại chương 1 của cuốn "Lý thuyết cơ giáp".

Những vấn đề tưởng chừng như đơn giản như ăn cơm uống nước, nhưng khi nghiên cứu kỹ lại thấy mơ hồ như một màn sương.

Văn Khiêm vô thức ghi ra một số câu hỏi trong sổ tay, thử giải đáp.

Thời gian trôi qua, ánh mắt Văn Khiêm càng lúc càng sáng, khi cậu ta giải đáp xong tất cả các câu hỏi định nói với Thời Uẩn, thì thấy cô đã tổng kết xong kiến thức của chương cuối cùng, đang vươn vai lẩm bẩm: “Cũng đơn giản mà.”

Văn Khiêm: “...”

Cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ, vẻ mặt khó tả.

Ba tiếng đồng hồ xem xong cuốn "Lý thuyết cơ giáp" và tổng kết hết trọng điểm kiến thức có thật không vậy? Dù có lăn lộn trên sách thì cậu ta cũng không thể làm nhanh như vậy được.

Chắc là Thời Uẩn đã xem qua trước đó rồi, giờ chỉ ôn lại để thi lại... thôi nhỉ?

Vừa nghĩ đến ý này, Văn Khiêm đã thấy nó thật vô lý.

Thời Uẩn rõ ràng là một học sinh dốt chính hiệu!

Văn Khiêm đang im lặng thì đúng lúc đoàn tàu treo đến nơi.

Địa điểm thi thực hành ở khu mỏ Thu Sơn, như Thời Uẩn đã biết khi lặn xuống diễn đàn hôm qua, nội dung thi là bảo trì cơ giáp khai thác trong mỏ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play