Họa Thủy Đông dẫn sau Thời Uẩn cũng không thể trốn đi, mà là cùng Tô Ngữ Hân cùng nhau bị Tàng Phong bắt tới văn phòng.
Tàng Phong nghiêm túc giáo huấn Tô Ngữ Hân xong, đem ánh mắt hướng Thời Uẩn, bộ dạng như thể không biết gì.
Thật tốt, mỗi lần đến trước mặt anh ấy đều giả ngoan, sau khi trở về lại chứng nào tật nấy.
Tính tình nóng nảy Tàng Phong kéo kéo khóe miệng, trong lòng là xưa nay chưa từng có gợn sóng bất kinh, rốt cuộc hiện tại lại như thế nào kích thích cũng không có buổi sáng kia nhượng hắn huyết áp tiêu thăng.
Làm người từng trải, anh ấy cũng không phản đối học sinh yêu đương, nhưng không thể vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng việc học.
Anh ấy nhớ rõ Thời Uẩn thời đại học còn rất khắc khổ nỗ lực, thường xuyên có thể ở sân huấn luyện cùng thư viện nhìn thấy cô, nhưng sau này cũng không biết làm sao vậy, bắt đầu buông thả, vốn là thường thường vô kỳ thành tích càng thêm không xong.
Học sinh khó quản, Tàng Phong thường xuyên sẽ đi diễn đàn lặn xuống nước, cũng coi như là một đường chứng kiến Thời Uẩn “Khúc chiết nhấp nhô” tình cảm trải qua.
Anh ấy uyển chuyển khuyên nhủ Thời Uẩn đem tâm tư đặt vào việc học, nhưng cô như cũ làm theo ý mình.
Khác học sinh, anh ấy còn có thể bắt được sân huấn luyện thao luyện một trận, nhưng đối với Thời Uẩn, anh ấy thế nhưng bó tay không biện pháp.
Cô thể năng quá kém, chịu không được anh ấy một trận đánh, thân phận cũng rất đặc thù, trong nhà trưởng bối còn phá lệ cưng chiều.
Tàng Phong thần sắc nghiêm túc, gõ gõ ngón tay lên bàn, nói: “Thời Uẩn, cô thi giữa kỳ nộp giấy trắng?”
Thời Uẩn nheo mắt, cô không rõ lắm nguyên chủ phía trước là như thế nào khảo thí, nhưng nộp giấy trắng đích xác không đúng.
Cô còn chưa trả lời, Tàng Phong triển khai trí não nhẹ điểm vài cái, đem màn hình ảo đẩy đến trước mặt cô, nói: “Thời Uẩn, ta tưởng cô hẳn là so với ta càng rõ ràng thành tích của cô, cùng với cô là như thế nào tiến Đông Thanh trường quân đội.”
Anh ấy nói đến đây, dừng một chút.
Nếu có thể, anh ấy cũng không muốn nói ra quá đả thương người nói, nhưng chuyện tới hiện giờ, có chút lời nói đã không thể không nói.
Anh ấy chỉ vào màn hình ảo, “Cô là Đông Thanh trường quân đội kiến giáo tới nay, duy nhất một cái ở học kỳ gian treo nhiều như vậy môn.”
“Cô hẳn là biết trường học có nội quy định, học phần thành số âm sau, sẽ bị trường học khuyên lui. Cô hiện tại học phần tổng sản lượng là 1, điều này có nghĩa là nếu cô như cũ không thể hoàn thành tháng này huấn luyện lượng, cuối kỳ tháng cô sẽ gặp phải thôi học.”
Là một trong những trường quân đội hàng đầu của Đông Tinh Vực, tài nguyên giảng dạy của trường quân đội Đông Thanh chỉ có một vài trường quân đội hàng đầu khác của Tinh Vực có thể so sánh được, mỗi người nhập học đều vô cùng trân trọng cơ hội học tập tại trường quân đội Đông Thanh, kể từ khi trường quân đội Đông Thanh được thành lập, chưa bao giờ có học sinh nào bị khuyên lui.
Con gái của Chiến Thần Liên Bang Thời Dịch nguyên soái bị một trong những học phủ tối cao của Liên Bang khuyên lui, có thể tưởng tượng được sẽ là chuyện mất mặt như thế nào.
Thời Uẩn chớp mắt, không biện giải cũng không bảo đảm.
Hành động luôn đáng tin hơn lời nói.
* Từ văn phòng của Tàng Phong ra tới, di chứng chạy bộ của Thời Uẩn xuất hiện, cô ngồi ở ghế bên bồn hoa xoa hai cái đùi mềm nhũn như bông, thở dài.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô từng bị đạo sư, đồng sự và những người khác ký thác vô hạn kỳ vọng cao, cho nên rất rõ ràng khi đó phải chịu bao nhiêu áp lực.
Nguyên chủ là con gái của nguyên soái nhưng lại có thiên phú bình thường, còn phải đối mặt với đủ loại ánh mắt thất vọng, dù người tự tin lạc quan đến đâu cũng phải suy sụp.
Thời Uẩn không thể trong một đêm thay đổi hiện trạng. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không để mình vì trượt môn mà bị trường quân đội Đông Thanh khuyên lui.
Cô xoa đùi mở trí não, rất nhỏ từ trung tâm mua sắm mua táo đỏ kỷ tử.
Trượt môn có thể thi lại, thân thể suy sụp thì không thể vãn hồi được nữa.
Thời Uẩn phân biệt rõ ràng nặng nhẹ nhanh chậm.
Cô tắt chế độ không làm phiền của trí não, chuẩn bị đứng dậy về ký túc xá, trước mắt bỗng nhiên có một bóng đen chiếu tới, cô ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt chất vấn của Tô Ngữ Hân.
Người trước rời khỏi văn phòng của Tàng Phong trước cô, không ngờ còn canh giữ ở đây để chờ nàng.
Còn chưa xong sao?
Thời Uẩn lười phản ứng nàng, đứng lên hướng ký túc xá đi đến, Tô Ngữ Hân lại bước nhanh chắn trước mặt cô, tức giận nói: “Tiểu Uẩn, sao cậu lại biến thành như vậy?”
Thành như thế nào?
Thời Uẩn im lặng nhìn nàng hai giây, “Cậu không sao chứ?”
Cô cũng không phải là nguyên chủ, ngây ngốc phân không rõ Tô Ngữ Hân là bạn thân hay trà xanh.
Tô Ngữ Hân thấy cô còn dám hỏi mình, đôi mắt trừng lớn hơn một chút, “Là cậu nói muốn ở tiệc sinh nhật cho Giang Hài kinh hỉ, kết quả lại trước mặt mọi người cho hắn mất mặt, hôm nay còn ——”
“Giang Hài Giang Hài Giang Hài…… Tô Ngữ Hân, Giang Hài là vị hôn phu của tôi, cậu quan tâm hắn như vậy làm gì? Muốn đào góc tường?” Thời Uẩn hai tay ôm ngực, cô cao hơn Tô Ngữ Hân gần một cái đầu, lúc này nhìn nàng rất có cảm giác bề trên.
Tô Ngữ Hân bị cô chọc trúng bí mật trong lòng, hơi hơi trừng lớn mắt rồi lập tức ý thức được mình thất thố, nhanh chóng phản bác, “Tiểu Uẩn, sao cậu có thể nói như vậy với tớ? Tớ là đang quan tâm cậu, cậu thế nhưng ——”
“Được rồi, cậu có thích Giang Hài hay không tôi không có hứng thú biết, nhưng cậu muốn lại chắn trước mặt tôi, tôi không ngại nói cho mọi người cậu muốn làm tiểu tam.”
Nàng nói xong, lướt qua Tô Ngữ Hân, người sau mở to hai mắt nhìn, phảng phất không quen biết cô.
Thời Uẩn không có hứng thú với cung tâm kế, có thời gian đó chi bằng nghĩ xem làm thế nào để cứu vãn nửa giang sơn sự nghiệp học hành của mình.
Bị khuyên lui rất mất mặt.
Thời học tra sĩ diện có chọn lọc nghĩ như vậy.
Tô Ngữ Hân nào còn dám tiến lên chắn cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi, rồi lại rất nhanh mở trí não, gửi tin nhắn cho Giang Hài.
[Giang Hài, Tiểu Uẩn nói ngày hôm qua cùng chuyện hôm nay rất xin lỗi, cô ấy không có mặt mũi tự mình tìm anh, bảo em nói với anh một câu xin lỗi, là cô ấy quá tức giận nên mới làm ra chuyện như vậy.]
Giang Hài vừa huấn luyện xong nhìn thấy tin tức này, mày cao cao nhăn lại, sau đó cười nhạo một tiếng, đóng trí não.
Vừa mới còn hướng trước mặt cậu ta, hiện tại lại nói không có mặt mũi thấy cậu ta, diễn viên cũng chưa chắc diễn giỏi như cô ta.
Cậu ta mới không cần cưới một người phụ nữ tính tình âm tình bất định làm vợ, hôn ước này hủy bỏ là xong!
Thời Uẩn cũng không biết Tô Ngữ Hân diễn nhiều như vậy, cô nằm vật ra trên giường, kêu rên một tiếng, nhận mệnh mở trí não xem xét tình hình học phần cụ thể.
Nguyên chủ trượt ba phần tư môn, một phần tư còn lại cũng đều là sát nút đạt tiêu chuẩn, bảng điểm thảm không nỡ nhìn.
Vốn dĩ học phần còn lại, nhưng vì cô từ năm nhất đến năm ba đều không thể đạt tiêu chuẩn lượng huấn luyện hàng tháng do trường quân đội Đông Thanh sắp xếp, chỉ có học phần tất cả đều điền vào đây, như tình hình học phần Tàng Phong cho cô xem, tổng điểm chỉ có con số lẻ loi 1.
Thời Uẩn gian nan mà lật mình ngồi dậy, bắt đầu lật xem sách chuyên ngành được lưu trữ trong trí não, nhìn sơ qua, trong lòng cũng có ý tưởng.
Ký ức của nguyên chủ chắp vá, khiến cô không có được nhận thức đầy đủ về thế giới này, kiến thức chuyên môn thì rỗng tuếch, thi cử chỉ biết nộp giấy trắng.
Cô không muốn thụ động đặt hy vọng sống còn của mình vào những cống hiến của người cha đã khuất cho liên bang, cô muốn có một kỹ năng sinh nhai cho riêng mình ở thời đại này, và nghề cơ giáp sư rõ ràng là một lựa chọn không tồi, cũng xem như là chuyên môn phù hợp với cô.
Hệ thống đào tạo của trường quân đội Đông Thanh quy định mỗi người đều có một lần xin thi lại, nhưng bất kể thành tích có đủ chuẩn hay không, kết quả thi lại sẽ thay thế cho kết quả trước đó.
Nói tóm lại, nếu điểm thi lại thấp hơn lần trước, nó vẫn sẽ được tính.
Cô nhanh chóng lên kế hoạch học tập cho mình, thì trí não bỗng dưng báo tin nhắn đến.
【 Ngọc Thụ Lâm Phong (người lạ): Chào ngài, ngài có thấy tin nhắn của tôi không? Sao lại ẩn trang chủ rồi? 】
Thời Uẩn nhìn tin nhắn trong khung chat, hoàn toàn không biết trả lời thế nào, cô thầm xin lỗi hai tiếng rồi xem lại lịch sử tin nhắn.
Nguyên chủ và người tên "Ngọc Thụ Lâm Phong" này chưa từng nói chuyện với nhau, chính xác hơn thì là đối phương liên tục gửi tin nhắn, chỉ có vài dòng ngắn ngủi từ mấy ngày trước.
【 Ngọc Thụ Lâm Phong (người lạ): Tôi có thể mua một ít tài liệu loại này trên trang chủ của ngài được không [ảnh][ảnh][ảnh]】
【 Ngọc Thụ Lâm Phong (người lạ): Loại tài liệu này thật sự tốt vậy sao, có thể kéo dài độ bền và độ mỏng, lại còn truyền dẫn tinh thần lực nữa? 】
Nguyên chủ không trả lời, dựa vào vài câu ngắn ngủi trong khung chat cũng có thể đoán được, nguyên chủ không muốn giao tiếp với đối phương.
Thời Uẩn nhấp vào xem ảnh, bức đầu tiên là mô hình cơ giáp mà nguyên chủ tặng cho Giang Hài, hiện giờ đang nằm im lìm trên bàn sách.
Mấy bức còn lại là ảnh chụp một số loại vật liệu, kèm theo ghi chú về tính chất của chúng.
Thời Uẩn chợt để ý.
* Số 73, tính chất tương tự như kim loại Hồng Giáp K-4A, độ truyền dẫn tinh thần lực được xếp loại A, độ ổn định còn cao hơn cả kim loại Hồng Giáp K-4A…
Ghi chú rất dài và chi tiết, Thời Uẩn chợt nhận ra nguyên chủ có bí mật, mà còn là một bí mật không nhỏ.
Cô xem hết mấy tấm ảnh, thông qua tin nhắn của "Ngọc Thụ Lâm Phong", tìm được trang chủ mà anh ta nói, đó là trang chủ của nguyên chủ trên diễn đàn cơ giáp sư.
Tên tài khoản cá nhân là một biểu tượng cảm xúc QAQ, tất cả nội dung trên trang chủ đều chỉ có mình cô xem được.
Mấy tấm ảnh mà "Ngọc Thụ Lâm Phong" gửi có lẽ là do nguyên chủ cài đặt nhầm chế độ chia sẻ khi lưu trữ thông tin, nên vô tình bị anh ta nhìn thấy.
Càng xem, cô càng kinh ngạc.
Mỗi loại vật liệu được nhắc đến trong ảnh đều vô cùng xa lạ với Thời Uẩn, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ đoán ra cấu trúc hoàn chỉnh của chúng từ những thuật ngữ chuyên môn.
Mỗi bức ảnh đại diện cho một loại vật liệu, nguyên chủ đánh số thứ tự cho chúng, đồng thời so sánh chúng với các kim loại đang được dự trữ trong cơ sở dữ liệu của liên bang, phân tích một cách tỉ mỉ.
Trong lúc đọc ghi chú, Thời Uẩn cũng tìm kiếm các tài liệu về kim loại tương ứng trên mạng Tinh Võng, đến cuối cùng, cô phát hiện một thư mục được mã hóa bằng ký tự và số hỗn hợp rất sơ khai.
Ký ức của nguyên chủ lúc nhớ lúc quên, hiển nhiên là cô không thể mở được thư mục này.
Có lẽ là do trạng thái trực tuyến của cô và việc không trả lời tin nhắn khiến "Ngọc Thụ Lâm Phong" hơi sốt ruột, anh ta liên tục gửi đến một loạt tin nhắn.
【 Ngọc Thụ Lâm Phong (người lạ): Xin lỗi, tôi đột nhiên nhắn tin cho ngài có thể là đã mạo phạm đến ngài, nhưng tôi thật sự quá tò mò, hai ngày nay tôi tìm đọc tài liệu dự trữ hiện có của vũ trụ, nhưng không tìm thấy những thứ trong ảnh của ngài 】
【 Ngọc Thụ Lâm Phong (người lạ): Chúng đều là vật liệu mới sao? Nếu ngài có ý định bán, làm ơn hãy liên hệ với tôi [cúi đầu][cúi đầu][cúi đầu]】
Không biết điều gì sẽ xảy ra nếu tiết lộ những thứ này ra ngoài, Thời Uẩn suy nghĩ nhanh chóng rồi trả lời.
【QAQ: Hiện tại tôi không có ý định bán, và xin ngài hãy xóa tất cả hình ảnh 】
Câu trả lời của cô có thể nói là rất lạnh nhạt, gần như thể hiện rõ sự khó chịu vì bị người khác nhìn trộm bí mật của mình qua từng con chữ.
Đây cũng chính là ý tứ mà cô muốn biểu đạt.
Thời Uẩn hiểu rất rõ, dù ở thời đại nào, sự xuất hiện của vật liệu mới cũng mang ý nghĩa của vô vàn khả năng, huống chi trang chủ của nguyên chủ có tới hơn trăm loại vật liệu, từ cấp D đến cấp S, còn có một số được đánh dấu là chưa kiểm tra đo lường, hơn nữa mỗi loại đều có ghi chú chi tiết về việc chúng có thể thay thế các vật liệu chính để chế tạo cơ giáp.
Nếu những số liệu mà nguyên chủ đưa ra đều là thật, một khi bị công khai, không ai có thể biết được sẽ gây ra chấn động lớn đến mức nào, có lẽ sẽ tạo nên một cú sốc cực lớn đối với hệ thống kim loại trung tâm hiện có, thậm chí còn ảnh hưởng đến trữ lượng tài nguyên quan trọng của các quốc gia.
Lúc tìm đọc tài liệu về kim loại, Thời Uẩn cũng thấy một tin tức liên quan trong kết quả tìm kiếm -
Lượng khai thác kim loại Hồng Giáp K-4A đang giảm dần qua từng năm, Liên Bang muốn mua kim loại Hồng Giáp K-4A từ khu tự trị Wells, nhưng lại bị hạn chế nhập khẩu.
Kim loại Hồng Giáp K-4A là một trong những vật liệu thiết yếu để chế tạo cơ giáp quân dụng cấp A, việc nhập khẩu bị hạn chế có thể đồng nghĩa với việc sản xuất cơ giáp quân dụng cấp A bị hạn chế.
Thời Uẩn ngả người ra ghế, không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ nguyên chủ thật sự là một học tra không có học thức, không có nghề nghiệp gì sao?
Dù trong lòng cô đang có bao nhiêu nghi hoặc, cũng không có ai đưa ra câu trả lời chính xác.
Có lẽ là do giọng điệu tin nhắn của cô đủ nghiêm túc, "Ngọc Thụ Lâm Phong" im lặng một lát rồi mới trả lời rằng sẽ giữ bí mật và đã xóa hết ảnh.
Xem ra không giống như là nói cho có lệ, Thời Uẩn gửi một lời cảm ơn rồi không trả lời tin nhắn nữa, đồng thời chuyển trạng thái thành ẩn danh.
Cô lại băn khoăn không biết nguyên chủ đã cất những tài liệu kia ở đâu, cô lục soát ký túc xá nhưng không thấy gì, thứ duy nhất có liên quan đến những bức ảnh trên trang chủ chỉ có mô hình cơ giáp xám xịt trên bàn.
Thời Uẩn nhìn chằm chằm vào mô hình cơ giáp một hồi lâu mà không tìm ra manh mối gì, cô chạm vào nó, cảm giác rất thích khiến cô không muốn rời tay, nhưng rồi cô nhận ra vật liệu chế tạo mô hình cơ giáp có thể không phải là kim loại.
Chẳng lẽ mô hình cơ giáp này được chế tạo từ loại vật liệu mới trong ảnh sao?
Càng nghĩ Thời Uẩn càng thấy có khả năng, cô ôm lấy mô hình cơ giáp, sờ soạng kỹ càng nhưng vẫn không thể phân biệt được vật liệu chế tạo ra nó là gì.
Cô đau đầu vì vốn kiến thức ít ỏi của mình một lúc, chuẩn bị đặt mô hình xuống thì ngón tay vô tình chạm vào một công tắc nào đó, chỉ nghe thấy tiếng "rắc" một cái, phần bụng của mô hình cơ giáp mở ra một khe hở, một vật thể không theo quy tắc nào rơi ra.
Thời Uẩn khựng lại, nhặt vật kia lên, chạm vào thì thấy giống như mai của một loài sinh vật nào đó.
Toàn thân nó có màu đỏ sẫm, có một lớp màng mỏng, giống như lớp sừng hình thành sau khi để lâu, bên cạnh có những chất khoáng hóa rất rõ ràng.