Tâm trạng Tạ Minh Trạch rất tốt khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Buổi tối có lễ hội hoa đăng Thất Tịch, trước đó hắn đã hẹn với Kim Ngọc Bảo tối nay sẽ dẫn cậu đi xem lễ hội hoa đăng.
Kim Ngọc Bảo đã từng xem hội hoa đăng ở Giang Nam, nhưng chưa từng xem ở kinh thành cho nên rất mong chờ.
Vì tối nay muốn ra ngoài chơi, nên sáng sớm, lúc dùng bữa sáng với Chử Lệ, Tạ Minh Trạch liền nói ra kế hoạch của mình. Nói xong, liền nhìn thấy tiện nghi phu quân ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tạ Minh Trạch nhịn không được len lén nhìn một cái, lại len lén nhìn thêm một cái nữa, tiện nghi phu quân cũng không nói gì khác, nhưng sao hắn lại cảm thấy tiện nghi phu quân thất vọng như vậy chứ?
Nói đến Chử Lệ, vị Cửu hoàng tử này từ nhỏ đã không được sủng ái, mười mấy tuổi đã chạy đến biên cương, ở trong quân doanh nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới khải hoàn trở về, kết quả trên đường lại bị người ta hãm hại gãy chân, nếu nói thảm thì vị hoàng tử này mới là người thảm.
Tạ Minh Trạch nhất thời động lòng trắc ẩn: “Phu quân, trước kia chàng đã từng đi xem hội hoa đăng chưa?”
Chử Lệ ngẩng đầu lên, thần sắc bình thản, không có chút gợn sóng nào, giống như là hoàn toàn không để ý đến hội hoa đăng: “Chưa từng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play