“Trong miệng cậu mọc rất nhiều răng! Một hàng lại một hàng, răng nhọn! Giống như cái miệng dị hình trên TV vậy.”

Lục Phi chịu đựng sự khó chịu, chụp cho Hổ Tử một tấm ảnh, để anh ta tự mình xem.

Nhìn thấy ảnh chụp, cả người Hổ Tử đều run rẩy, khuôn mặt vốn đã vàng như nến lại càng không có một chút huyết sắc.

"Sao tôi lại có nhiều răng như vậy..."

Người bình thường chỉ có hai hàng răng trên dưới, nhưng trên khoang miệng của anh ta lại rậm rạp mọc ra từng hàng răng nanh.

Muốn bao nhiêu khiếp người có bấy nhiêu khiếp người.

Lục Phi nói: "Hổ Tử, hơn phân nửa là anh bị người ta lừa rồi, ông cụ kia có nói rõ ràng với anh, đồng tiền này rốt cuộc từ đâu tới không?"

"Ông ta chỉ nói một câu gì đó, đào ra từ trong phần mộ tổ tiên nhà mình, người bán đồ cổ không phải đều nói như vậy sao." Hổ Tử vẻ mặt đưa đám.

Lục Phi trầm ngâm nói: "Cho dù là vật bồi táng, cũng không đến mức hung thành như vậy, phố đồ cổ có rất nhiều vật bồi táng. Trừ phi......”

“Trừ phi cái gì?”

“Là tiền áp khẩu trong miệng người chết!”

Sắc mặt Hổ Tử trắng bệch.

Làm một thành viên trong giới đồ cổ, đương nhiên anh ta biết tiền áp khẩu là cái gì.

Tiền áp khẩu, còn gọi là tiền ngậm miệng, là một loại phong tục tang lễ do người xưa truyền lại. Cho ngọc hoặc đồng tiền vào miệng người đã qua đời, ngụ ý trong miệng ngậm bảo phù hộ con cháu, hoặc là kiếp sau đầu thai vào gia đình phú quý.

Người giàu thì thả ngọc, người bình thường thả đồng tiền.

Nó được cho là kho báu duy nhất mà người chết có thể mang theo.

Nghĩ thử xem, nếu một người vất vả cả đời, thật vất vả tích góp được một khoản tiền, kết quả lại bị người khác đem đi cầm, oán khí của người đó có lớn hay không?

Cho nên, ai dám đem cầm số tiền này, sẽ bị người chết dây dưa đến chết, số tiền này ngay cả kẻ tham lam nhất như trộm mộ cũng không dám động.

"Lão già chết tiệt kia, biết rõ là tiền áp khẩu, còn bán cho tôi! Tôi đã bị ông ta hãm hại thảm rồi!"

Nhưng hiện tại không phải lúc tính sổ, trước tiên bảo vệ cái mạng nhỏ quan trọng hơn.

“Lục Phi, tiền áp khẩu này nhất định là tà vật nhỉ? Cậu mau thu nó đi!" Anh ta trông mong nhìn Lục Phi, giống như đang nhìn cứu tinh.

“Thu thì có thể thu, nhưng trước tiên phải hóa giải oán khí bên trên mới được, nếu không cậu cũng sẽ chết." Lục Phi nói.

“Vậy hóa giải thế nào?”

“Thật ra phương pháp đơn giản nhất chính là trả lại đồng tiền, lại dâng lên một ít vật phẩm, thành tâm nhận lỗi với người chết. Nhưng cứ như vậy, tiền này tôi cũng không có cách nào thu, tự cậu đi làm là được.”

Tháng này chỉ còn lại bảy ngày, tuy rằng Lục Phi rất muốn nhanh chóng thu được món tà vật thứ hai, nhưng nên nói rõ ràng cho người ta thì vẫn phải nói.

Tiệm cầm đồ Tà, cũng không buôn bán lừa người.

Sẽ không vì thu tà vật, liền cứng rắn để cho khách hàng mạo hiểm, chỉ cần có phương pháp giải quyết đơn giản hơn, nhất định sẽ nói cho đối phương biết.

“Hả?” Mặt Hổ Tử lộ vẻ đau đớn, "Tôi cũng không biết người chôn ở đâu, lão già chết tiệt kia hơn phân nửa là tên lừa đảo, có phải là người của cái thôn kia hay không còn chưa biết. Sợ là trước khi tìm được ông ta, tôi không phải chết đói, thì chính là nôn chết!"

“Lục Phi, còn có biện pháp nào khác không? Tốt nhất là hôm nay có thể thấy hiệu quả.”

Nói xong, Hổ Tử dùng ngón tay tráng kiện xoa xoa quai hàm, giống như hàm răng lại ngứa ngáy.

Lục Phi nghĩ một chút, nói: "Có thì có, nhưng mạo hiểm hơn, tôi cũng không xác định được.”

"Chỉ cần có thể thoát khỏi thứ đồ chơi này, có mạo hiểm hơn tôi cũng không sợ!" Hổ Tử vội vàng không ngừng gật đầu.

“Được, cậu đi chuẩn bị một ít đồ trước đi.”

Lục Phi tìm giấy bút, viết một danh sách cho Hổ Tử.

“Cậu cứ mua theo bên trên, không được bỏ sót thứ gì, cố gắng mua nhiều tiền giấy và nến.”

Hổ Tử cầm danh sách, híp mắt nhìn một chút, càng nhìn càng không rõ.

"Thịt đầu heo, cơm trắng ngâm nước, trứng gà sống, đậu hủ trắng, rượu hoa hòe, người giấy nến thơm… Đây đều là thứ gì vậy?”

“Đều là thứ quỷ thích ăn! Bất kể là cậu bị lừa hay không, rốt cuộc là cậu đã lấy đồ của người ta. Trước tiên làm một bàn đưa đồ ăn âm, nhận lỗi với người ta.”

"Vậy sau đó làm sao còn có đồng tiền?"

“Đồng tiền là quan trọng nhất! Cậu muốn cầm đồng tiền này cho tôi, đương nhiên phải mua một cái đến còn bồi thường cho người ta! Tốt nhất là niên đại tương đương với đồng tiền cổ, tuyệt đối đừng mua đồ giả lừa gạt người chết."

Lục Phi thúc giục.

“Đừng lề mề nữa, mau đi chuẩn bị. Trước khi mặt trời lặn phải mua đủ, tối nay tranh thủ tiễn nó đi.”

“Được!”

Chuyện liên quan đến mạng nhỏ của mình, Hổ Tử cũng không dám trì hoãn, lập tức cầm danh sách đi ra ngoài mua đồ.

Lục Phi ở bên này thì chuẩn bị một vài thứ khác.

Buổi chiều.

Hổ Tử xách theo bao lớn bao nhỏ, đầu đầy mồ hôi trở về.

“Cuối cùng cũng mua đủ rồi…”

Anh ta mệt mỏi thở không ra hơi, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, thở dốc từng ngụm từng ngụm.

Nếu là bình thường, nhấc chút đồ này với anh ta căn bản không thành vấn đề, anh ta vốn chính là chân chạy việc giúp ông chủ, ăn chính là cơm sức lực.

Nhưng anh ta bị đồng tiền tra tấn, đã nhiều ngày chưa ăn hạt cơm nào, thân thể suy nhược đến lợi hại. Bây giờ còn có thể cử động, hoàn toàn dựa vào một hơi treo.

“Người anh em Lục Phi, đồ cậu cần quá hỗn tạp, tôi chạy vài chỗ mới gom đủ. Cậu mau nhìn xem, có được hay không?”

Lục Phi kiểm tra từng cái một, gật đầu: "Những thứ này đều không thành vấn đề, đồng tiền đâu?”

“Ở đây, tôi sợ mất, để tận cùng trong túi áo.”

Hổ Tử lau mồ hôi lạnh trên trán, từ trong túi quần móc ra một đồng tiền, trên khuôn mặt lõm xuống hiện ra vẻ đau lòng.

“Tôi không dám hỏi mua của ông chủ tôi, đến một cửa hàng đồ cổ khác mua, chỉ một đồng này, cần hai ngàn đồng.”

"Hơn nữa những thứ tạp thất tạp bát này, tổng cộng tốn của tôi hơn mấy ngàn. Ai, lão già chết tiệt kia, thật sự là lừa chết tôi. Chờ tôi khỏe rồi, nhất định phải tìm ông ta tính sổ!"

“Cậu cũng đừng tiếc tiền nữa, coi như dùng tiền mua bình an." Lục Phi cầm lấy đồng tiền của anh ta nhìn một chút, nhướng mày, "Không đúng, đồng tiền này là giả!”

Làm sao có thể? Chính miệng ông chủ của Trân Bảo Trai cam đoan với tôi là chính phẩm đấy." Hổ Tử trợn mắt há hốc mồm, "Chính tôi cũng đã kiểm tra rồi.”

“Công phu của cậu không tới nơi tới chốn, đồng tiền này làm không tệ, cơ hồ có thể lấy giả tráo thật. Nhưng mà, mặt trên không có chút gì gọi là trải qua sự lắng đọng của thời gian, cũng chính là cái gọi là mùi vị cũ xưa." Lục Phi lắc đầu.

“Vậy chẳng phải tôi lại bị lừa à?” Hổ Tử chống đỡ thân thể gầy trơ xương, giãy dụa đứng lên, "Mẹ nó, đừng có hiếp đáp người như vậy! Tôi đi tìm ông ta tính sổ!”

“Cậu đi cũng vô dụng, đồ vừa rời khỏi tủ, tiền hàng đã thanh toán xong. Lúc này cậu đi tìm ông ta, ông sẽ không nhận đâu.”

“Vậy phải làm sao đây? Không có đồng tiền này, còn có thể tiễn người chết kia đi không?" Hổ Tử gấp đến độ hoang mang lo sợ.

“Cậu đừng nóng vội, tôi giúp ngươi nghĩ biện pháp, cậu ở đây chờ tôi." Lục Phi để lại một câu, đi ra ngoài Linh Lung các tìm Lưu Phú Quý.

Lưu Phú Quý ôm trọn một hộp tiền cổ đi ra, để Lục Phi tùy tiện chọn.

Lục Phi chọn lựa, cuối cùng cũng chọn được một đồng có niên đại gần nhất.

“Chú Phú Quý, cái này bao nhiêu tiền?”

“Tiền gì mà tiền, nếu cháu thích, chú tặng cho cháu chơi." Lưu Phú Quý sảng khoái xua tay.

“Vậy sao được, anh em ruột còn tính sổ rõ ràng, tiền này chú nhất định phải lấy." Cái người thấy tiền sáng mắt đột nhiên trở nên hào phóng như vậy, Lục Phi lo lắng có bẫy, cố ý muốn trả tiền.

Lưu Phú Quý lấy lệ nhận của anh một trăm tệ, cười hì hì nói: "Cháu có thể thu tà vật đúng không, chú có một người bạn hình như đụng phải đồ bẩn.”

Thì ra có việc muốn nhờ, trách không được hào phóng như vậy.

“A, là cái gì?”

"Trước đó không lâu anh ta thỉnh một pho tượng thần về nhà, nghe nói có thể đổi vận. Nhưng tượng thần về đến nhà không bao lâu, người trong nhà ngược lại từng người một gặp chuyện không may, hoài nghi là pho tượng thần có vấn đề, cháu cảm thấy thế nào?"

“Không tận mắt nhìn thấy, cháu khó mà nói. Nhưng thỉnh thần có rất nhiều điều cần chú ý, hơi không cẩn thận, có thể thỉnh tới sẽ là thứ khác.”

“Loại vật này cháu có thể thu không?”

“Là tà vật là được, nhưng phải chờ cháu làm xong việc này đã.”

Có việc làm ăn tới cửa, Lục Phi cầu còn không được.

Nhưng hiện tại anh không rảnh, trước tiên cần giải quyết xong phiền toái của Hổ Tử đã.

Lúc trở lại cửa hiệu Tà, Hổ Tử đã sớm chờ đến hoảng hốt, không đợi Hổ Tử mở miệng, Lục Phi liền nhấc thứ trên mặt đất lên.

“Mua được tiền thật rồi, đi, bây giờ đi tìm ngã tư đường ít người.”



 _____________________________________________________

Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play