Người nổi tiếng này đã làm công việc livestream được hai ba năm, vẫn luôn không nóng không lạnh, muốn nổi tiếng cũng sắp phát điên rồi.

Chỉ cần có thể làm cho cô ấy nổi, cái gì cô ấy cũng dám mặc.

Đừng nói dây chuyền làm từ xương người, ngay cả âm bài nuôi tiểu quỷ cô cũng đã thử qua. Chỉ có điều, cô gặp phải kẻ lừa đảo, cái âm bài kia là giả, một chút tác dụng cũng không có.

“Cô Băng Băng, cô cần phải hiểu rõ. Đeo sợi dây chuyền này, giống như sống dưới sự giám thị của đại chúng, mỗi lời nói cử chỉ đều bị người ta chú ý. Nếu cô có scandal, rất có thể sẽ bị người ta đào ra.”

Lục Phi nói rõ tác dụng phụ cho đối phương.

Cửa hiệu Tà cũng không phải hắc điếm, bất kỳ giao dịch nào cũng phải minh bạch.

Tà vật có thể hại người, cũng có thể giúp người. Nhưng muốn có được, trước hết phải trả giá.

Băng Băng do dự một hồi lâu, vì nổi tiếng trên mạng cô cũng đã làm một ít chuyện không vẻ vang.

Nhưng cô quá muốn nổi tiếng, nghĩ đến đỏ đen thì cũng là đỏ, cuối cùng cắn răng lấy ra tất cả tiền tiết kiệm của mình, lại vay thêm một ít, gom đủ năm mươi vạn cho Lục Phi, mua đứt sợi dây chuyền xương người.

Một sợi dây chuyền có tác dụng phụ rõ ràng, đã bán được năm mươi vạn.

Giá thấp vào, giá cao ra.

Đây chính là buôn bán của cửa hiệu Tà.

Ông nội từng nói, làm ăn tốt, căn bản không lo danh lợi địa vị.

Lục Phi hào phóng chia năm vạn cho Lưu Phú Quý.

Mời người làm việc, thù lao nhất định phải trả.

“Ông chủ tiểu Lục, sau này cửa hiệu Tà của cậu còn có bảo bối, thì phải nói cho lão Lưu tôi biết đầu tiên nha, tôi nhất định sẽ giúp cậu tuyên truyền nhiều hơn.”

“Chú Phú Quý, sau này vất vả rồi.”

“Khách khí, có thể hợp tác với cửa hiệu Tà là vinh hạnh của tôi.”

Có thể có quan hệ với cửa hiệu Tà, trong lòng Lưu Phú Quý vui sướng, làm việc cũng hết sức ra sức.

Có điều Lục Phi không nghĩ tới, hiệu quả lại tới nhanh như vậy.

Ngày thứ hai sau khi bán dây chuyền xương người, lại có khách hàng tới cửa.

“Lục Phi, mau ra giúp tôi!”

Người tới là một người cao gầy như cây gậy trúc, vội vàng chạy vào hiệu cầm đồ, đầu đầy mồ hôi, vô cùng sốt ruột.

“Anh là......”

Lục Phi thoáng cái không nhận ra là ai.

“Tôi là Hổ Tử đây.”

“A? Hổ Tử, sao cậu lại gầy như vậy?" Lục Phi hoảng sợ.

Hổ Tử là nhân viên của một cửa hàng đồ cổ trên phố.

Người đàn ông này vốn cao lớn khỏe mạnh, cao một mét tám, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc như đá.

Nhưng bây giờ lại gầy đến không còn hình dáng, hai bên gò má đều lõm xuống thật sâu, giống như mấy tháng không ăn cơm.

"Nghe người trên đường nói, chỗ các cậu có thể thu tà vật đúng không?" Hổ Tử từ trong túi móc ra một đồng tiền, giống như ném rắn độc ném ở trên quầy.

“Cậu mau giúp tôi xem thử, đồ chơi này có phải là tà vật hay không!”

“Chờ một chút.”

Lục Phi đeo găng tay, cầm lấy đồng tiền này, cẩn thận quan sát.

Đồng tiền ngoài tròn trong vuông, vô cùng cổ xưa, xem xét từ tính chất và chất lượng thì là một đồng tiền cổ thật, trên mặt tiền mơ hồ có hắc khí lượn lờ.

Loại hắc khí này khác với hắc khí của dây chuyền xương người, trên dây chuyền xương người là sát khí, trên đồng tiền này là tử khí.

“Loại tiền cổ này hẳn là vật bồi táng, cậu lấy được ở đâu?”

"Cậu thật đúng là có chút tài năng, liếc mắt một cái liền nhìn ra là vật bồi táng!" Hổ Tử vội vàng giơ ngón tay cái lên, "Vậy nó là tà vật sao?"

“Có phải là tà vật hay không, phải chờ cậu nói rõ ràng với tôi thì mới có thể phán đoán." Lục Phi thấy miệng Hổ Tử bong tróc, đi rót cho anh ta một ly nước.

Hổ Tử lại giống như nhìn thấy thứ gì đó khủng bố liên tục khoát tay, nói: "Không thể uống! Không thể uống! Hiện tại chỉ cần tôi ăn cái gì thì sẽ nôn, uống nước cũng không được, nôn đến ruột tôi đều sắp đi ra rồi.”

“Không ăn được gì cả?”

Lục Phi nhìn thoáng qua sắc mặt anh ta.

Ấn đường biến thành màu đen, phía dưới hai mắt là một mảnh đen nhánh, đúng là biểu hiện của trúng tà.

Nhưng kỳ quái chính là, anh ta đã gầy đến mức cơ hồ chỉ có da bọc xương, bụng lại căng phồng, giống như bụng bia.

Điều này tạo thành một loại tương phản cực kỳ quỷ dị.

Lục Phi không khỏi tò mò, thúc giục: "Vậy cậu còn không mau nói cho tôi biết, đồng tiền này rốt cuộc từ đâu tới? Nói rõ ràng, tôi mới có thể giúp cậu.”

Hổ Tử vội vàng nói ra lai lịch của đồng tiền.

Đồng tiền này anh ta cùng ông chủ đi ra ngoài thu đồ cổ, trong lúc vô tình thu được.

Ngày đó, ông chủ ở trong phòng đàm phán giá cả với người ta, còn anh ta ở bên ngoài chờ.

Có một ông lão ăn mặc đồ nông dân đi tới, thần thần bí bí hỏi anh ta có thu tiền cổ hay không, chỉ cần năm trăm đồng.

Hai năm nay Hổ Tử cùng ông chủ chạy khắp nơi, cũng học được chút bản lĩnh xem hàng, nhận ra đây đúng là tiền cổ, giá thị trường lên đến mấy ngàn đến một vạn.

Anh ta nghĩ thầm, bán tiền cổ này qua tay, là có thể kiếm được mấy ngàn, bằng một tháng tiền lương của mình.

Vì thế, anh ta không nói với ông chủ, vụng trộm nhận đồng tiền cổ này. Dự định sau khi trở về, tìm một cơ hội ra tay.

Không ngờ, tối hôm đó thân thể của anh ta bắt đầu có vấn đề.

Buổi tối, anh ta cũng không biết như thế nào, cảm giác miệng rất ngứa, rất muốn ăn cái gì đó. Bình thường nhiều nhất chỉ ăn hai bát mì, ngày đó lại ăn hết năm bát còn chưa thỏa mãn.

Anh ta sợ ăn no hỏng bụng, liền cố nén không tiếp tục ăn nữa, lên giường ngủ.

Nhưng mới vừa nằm xuống, liền cảm giác trong bụng một trận đau nhức, giống như có dao găm quấy trong ruột. Tiếp theo chính là không ngừng buồn nôn, phun ra toàn bộ mì đã ăn.

Sau khi nôn xong lại cảm thấy vô cùng đói khát, muốn ăn cái gì đó, giày vò anh ta cả đêm ngủ không ngon.

Anh ta tưởng là viêm dạ dày, đi tiệm thuốc mua chút thuốc. Không ngờ sau khi uống thuốc lại càng nôn nhiều hơn.

Anh ta thật sự chịu không nổi, liền đi bệnh viện khám thử, kỳ quái chính là bác sĩ lại không khám ra bệnh gì, chỉ kê cho anh ta chút thuốc dưỡng dạ dày.

Thuốc của bệnh viện cũng không có tác dụng, sau khi uống anh ta vẫn nôn không ngừng.

Mới ngắn ngủi vài ngày, đã gầy đến không thành hình người.

Lúc này, người có ngốc hơn nữa cũng biết, không phải bệnh gì của thân thể, mà là đụng phải thứ không sạch sẽ.

Hổ Tử suy đi nghĩ lại, mình chỉ từng thu một đồng tiền cổ như vậy, hơn phân nửa là đồ chơi này có vấn đề.

Nhưng anh ta không biết đại sư nào, vừa vặn lại nghe nói cửa hiệu Tà có thể thu tà vật, liền ôm lòng muốn thử xem.

“Lục Phi, cậu không biết đâu, tôi vừa ăn cái gì liền sẽ nôn, không ăn thì đói. Đói đến nỗi tôi phải gãi tim gãi gan, hàm răng ngứa ngáy, hận không thể bắt người đến gặm!”

Hổ Tử nghiến răng, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào cổ Lục Phi, giống như thật sự muốn ăn thịt người.

Lục Phi vội vàng lui về phía sau một chút, kéo dài khoảng cách với anh ta, trong lúc lơ đãng nhìn thấy trong miệng anh ta, giống như có thứ gì đó.

"Chờ đã, Hổ Tử, trong miệng cậu là cái gì thế?"

“Cái gì? Tôi không có ăn cái gì cả." Hổ Tử mờ mịt.

"Mở miệng ra cho tôi xem."

Hổ Tử há to miệng.

Lục Phi mở đèn pin điện thoại, chiếu vào, sau khi thấy rõ tình huống trong miệng Hổ Tử, tay run lên, điện thoại thiếu chút nữa cầm không vững.

“Sao vậy? Lục Phi, trong miệng tôi làm sao vậy?”

Hổ Tử thấy phản ứng này của anh, trái tim liền muốn vọt lên.

Lục Phi ổn định cảm xúc một chút, mới nói: "Răng.”

Anh tự nhận mình không phải người nhát gan, trải qua sự việc vòng Hấp Hồn, cũng coi như gặp qua việc đời, nhưng tình huống trong miệng Hổ Tử thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu đừng dọa tôi mà, răng làm sao vậy?" Hổ Tử cũng sắp khóc.

_____________________________________________________

Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play