Trong bóng tối.

Lão già ôm ngực thở hổn hển, mãi lâu sau mới thoát khỏi cơn đau đớn.

Quỷ Quạ đặt tiểu quỷ, giờ đã trong suốt một nửa, xuống trước mặt ông ta.

“Đáng ghét!”

Cơn đau thắt ngực lại kéo đến.

Khó khăn lắm mới có được một khúc Âm Trầm Mộc, định luyện thành pháp khí bản mệnh, vậy mà bị đồ đệ phản bội cướp đi, sau đó lại rơi vào tay Tà Hào.

Bất cứ tà vật nào vào tay Tà Hào thì không dễ mà lấy ra được.

Giang hồ đồn rằng Lục Thanh Huyền đã chết, lão nhìn Lục gia tiểu tử trẻ tuổi, mang dáng vẻ thư sinh yếu ớt, tưởng có thể chiếm chút lợi thế.

Không ngờ, thằng nhóc đó dám đùa bỡn lão!

Ban đầu, lão định dùng khí thế áp đảo để dọa thằng nhóc, nhưng nó rất cứng rắn, không chịu nhượng bộ. Là người nuôi quỷ, không giỏi đánh đấm, ban ngày ra tay không thuận lợi, lão đành phải tạm nuốt giận.

Đợi hai ngày sau, thấy thằng nhóc mất cảnh giác, lão mới lén lút sai tiểu quỷ đến Tà Hào tìm kiếm.

Chỉ cần lấy được Âm Trầm, luyện thành pháp khí bản mệnh, dù Lục Thanh Huyền có đến tìm lão cũng chẳng cần sợ.

Nhưng thật không ngờ.

Tiểu quỷ chẳng những không lấy được Âm Trầm, mà còn suýt bị giết, bản thân lão cũng bị phản phệ nặng nề.

Thật là mất mặt!

“Khinh suất quá!”

Lão già mặc hắc bào hối hận vì đã xem nhẹ đối phương.

Không ngờ thằng nhóc nhà họ Lục lại hiểu rõ điểm yếu của tiểu quỷ.

Luyện thành một tiểu quỷ da xanh không phải chuyện dễ dàng. Lão đã dồn rất nhiều tâm sức, thậm chí dùng chính máu mình nuôi dưỡng, cùng vinh cùng tổn.

Lần này, lão mất đi ít nhất một nửa công lực, không biết phải điều dưỡng bao lâu mới hồi phục.

Lần này đành chịu vậy!

“Còn nhiều thời gian! Lục gia tiểu tử, cứ đợi đấy cho ta!”

Ánh mắt lão già mặc hắc bào lóe lên vẻ hung ác, thu tiểu quỷ lại, bóng dáng lão cùng quỷ quạ biến mất vào bóng tối.

Tiệm cầm đồ.

“Ông chủ, tất cả là lỗi của tôi thiếu cảnh giác! Nếu sớm phát hiện, anh đã không bị thương!”

Âm khí trong cơ thể Lục Phi đã được loại bỏ, ngoài vết thương còn hơi đau, mọi thứ đều ổn. Nhưng Hổ Tử lại vô cùng tự trách.

Là người làm việc ở đây, việc xảy ra bất ngờ mà anh không phát hiện ra ngay là quá thiếu trách nhiệm.

“Không trách cậu. Tiểu quỷ đó là do người nuôi quỷ mổ bụng phụ nữ mang thai khi đứa trẻ còn chưa đủ tháng, lấy thai nhi ra luyện thành. Oán khí cực lớn, rất hung dữ, người bình thường khó lòng chống đỡ.”

“Đồ súc sinh! Nuôi quỷ mà lại dùng thủ đoạn tàn ác như thế! Lòng dạ loại người này chắc chắn thối nát!” Hổ Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thật ra, thuật nuôi quỷ ban đầu là để siêu độ cho những đứa trẻ chết yểu, là một loại pháp thuật tích công đức. Nhưng sau này bị những kẻ lòng dạ xấu xa lợi dụng, biến thành tà thuật hại người.”

Nhiều sự vật và pháp thuật vốn dĩ để làm điều thiện, nhưng thường vì dục vọng và lòng tham của con người, cuối cùng lại biến thành công cụ gây hại.

Lục Phi lắc đầu.

Băng bó vết thương xong, anh thả chân xuống hoạt động một chút, thì kỳ lạ phát hiện đan điền bỗng phát ra một luồng khí ấm áp, chảy đến cổ chân.

Khi luồng khí ấm này chạm vào vết thương, cơn đau lập tức giảm bớt.

“Sao lại giống pháp lực thế này?”

Lục Phi sững người.

Pháp lực của người tu hành trong giới huyền môn, ngoài việc hỗ trợ thi triển pháp thuật, còn có thể chữa lành cơ thể.

Nhưng anh chưa từng tu luyện, làm sao có pháp lực?

“Tại sao loại người này không sớm bị báo ứng? Không dám ra mặt đối đầu, chỉ biết lén lút giở trò bẩn!” Hổ Tử vẫn tiếp tục nguyền rủa, “Ông chủ, hay là từ nay tôi ngủ lại tiệm trông đêm nhé.”

Lục Phi không để ý, cho rằng đó là do Hổ Tử tự trách, nhưng anh cũng không phản đối.

“Không cần đâu. Tôi chỉ còn thiếu một cây kim nữa là có thể giết chết tiểu quỷ kia. Người nuôi quỷ chắc chắn bị phản phệ nặng nề.” Nói đến đây, Lục Phi bỗng nảy ra một suy nghĩ.

Có phải luồng pháp lực trong cơ thể mình là của người nuôi quỷ?

Anh nhìn về cây kim bạc cuối cùng trong hộp.

Dùng kim đâm vào huyệt mệnh của tiểu quỷ sẽ khiến quỷ khí, tức là sinh lực của nó, hao tổn và tan biến.

Tiểu quỷ được luyện từ âm khí, oán khí và pháp lực của người nuôi quỷ.

Anh bị tiểu quỷ cào, dẫn đến quỷ khí xâm nhập cơ thể. Nhưng nhờ kịp thời loại bỏ âm khí, pháp lực còn sót lại sao?

Tim Lục Phi đập thình thịch.

Khả năng xảy ra chuyện tốt như thế này thật quá nhỏ.

Vì tiểu quỷ da xanh hung hãn và linh hoạt, nhiều người thậm chí không thể đến gần nó, chứ đừng nói đến việc đâm kim.

Nếu thật sự đó là pháp lực, thì lần này mình lời lớn!

Nhiều người trong Huyền Môn phải vất vả khổ luyện nhiều năm mới có được pháp lực, còn mình lại nhờ cơ duyên mà sở hữu.

“Mong rằng người nuôi quỷ bị phản phệ đến chết! Để Lão không thể nuôi quỷ, cũng không làm điều ác nữa!” Hổ Tử tiếp tục nguyền rủa.

Tâm trạng của Lục Phi lại trở nên vui vẻ. Dù chỉ là suy đoán, nhưng chỉ cần luồng khí ấm có thể chữa lành vết thương, anh chắc chắn rằng đây là một chuyện tốt.

Chỉ là trời đã khuya, để mai sẽ tìm cách kiểm chứng.

Anh khóa cửa cẩn thận lại.

Hổ Tử nhất quyết không chịu về ngủ, khăng khăng đòi ở lại trông đêm.

Lục Phi cũng không ngăn cản.

Đêm đó, Lục Phi cảm nhận luồng khí ấm chạy khắp cơ thể, như thể toàn thân được thanh tẩy một lượt. Đến sáng, vết thương ở cổ chân đã đóng vảy.

Toàn thân cảm thấy tràn đầy sức sống.

Không kìm được, anh muốn nhanh chóng kiểm chứng. Chạy đến vài khu chợ, cuối cùng mua được một lọ nhỏ máu mào gà sáu năm tuổi từ một lão nông mang rau lên phố bán.

Tà Hào cũng có thể vẽ bùa, chỉ có điều bùa của bọn họ khác với các phái đạo huyền môn, họ vẽ ký tự khắc quỷ.

Trước đây, Lục Phi dùng máu ngón giữa của mình để vẽ. Không chỉ tiêu hao sức khỏe, mà ba ngày mới vẽ được một cái, năng suất quá thấp.

Nếu có pháp lực, anh không cần dùng máu ngón giữa nữa, có thể thay bằng máu mào gà và máu chó mực. Ký tự khắc quỷ vẫn hiệu quả, lại có thể vẽ nhiều cái cùng lúc.

Anh trải giấy vàng ra.

Cầm bút lông chấm máu mào gà, hít sâu một hơi, bắt đầu hạ bút.

Hổ Tử đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy hôm nay ông chủ mình có gì đó khác lạ.

Nhưng cụ thể khác ở đâu, anh không nói ra được.

Lục Phi tập trung tinh thần, từng nét bút đều rất nghiêm túc.

聻!

Ký tự khắc quỷ được viết thành công.

“Thành công rồi!”

Lục Phi mừng rỡ, lại liên tiếp vẽ thêm bảy ký tự khắc quỷ, tất cả đều thành công.

Pháp lực!

Pháp lực thực sự!

Anh thật sự muốn cảm ơn người nuôi quỷ, vì đã tặng anh một món quà lớn như vậy!

“Hổ Tử, cầm lấy để phòng thân.”

Lục Phi hào phóng chia cho Hổ Tử một ký tự khắc quỷ, số còn lại thì cất đi.

“Cảm ơn ông chủ!”

Hổ Tử vui vẻ vô cùng, cảm giác an toàn tràn đầy trong lòng.

Mặc dù anh không hiểu thuật pháp âm dương, nhưng cũng cảm nhận được ký tự khắc quỷ mà ông chủ vẽ hôm nay trên giấy vàng còn mạnh hơn nhiều so với những ký tự vẽ trên tay trước đây.

Đúng rồi!

Cuối cùng anh cũng nhận ra ông chủ hôm nay có gì khác lạ — khí chất toát lên có một loại khí thế đặc biệt chưa từng có.

Dù vì lý do gì, anh nhất định sẽ đi theo Lục Phi!

Bận rộn xong xuôi, trời đã tối đen.

Hổ Tử đi đóng cửa tiệm.

Bất ngờ, một cơn gió không biết từ đâu thổi qua cửa, làm chiếc chuông gió cũ kỹ treo ở góc cửa kêu vang lên những tiếng leng keng trong trẻo.

“Chuông gió kêu?!”

Lục Phi lập tức cảm thấy căng thẳng.

Ông nội anh từng nói, chiếc chuông gió đó vốn không có quả lắc bên trong, chỉ khi có khách đặc biệt xuất hiện thì mới phát ra âm thanh.

Kể từ khi mở tiệm, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy chuông gió kêu.

“Sẽ là vị khách nào đây?”

Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Mơ hồ trong đêm tối, một người phụ nữ không có đầu đang lặng lẽ đứng trong màn đêm.

_____________________________________________________

Edit: Bee

Raw: Bee

VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

Bee: mn nhớ vụ án ở Đa Bảo Hiên không, vào tay anh Phi gòi nè!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play