Tiểu quỷ dù hung hãn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một loại tà vật chưa khai mở linh trí, chỉ biết lao vào tấn công mù quáng.

Dù đối phó rất khó khăn, nhưng không phải không có cách.

Lục Phi cố sức vung vài roi, đẩy lùi tiểu quỷ, rồi tìm cơ hội đứng dựa lưng vào cửa lớn của kho hàng.

Trên cánh cửa có khắc bùa trừ tà đặc biệt, tiểu quỷ vừa rồi đã chịu thiệt không ít từ thứ này, nên khí thế lao vào cắn xé lập tức giảm đi.

Dù là sinh linh hay tà vật, bản năng luôn biết tránh dữ tìm lành.

Không thể cắn được Lục Phi, tiểu quỷ liền trở nên phẫn nộ.

Đôi mắt nhỏ lóe lên ánh sáng hung dữ, khuôn mặt méo mó trắng bệch đầy vẻ độc ác, phát ra những tiếng kêu chói tai đầy bực tức.

Nó nhanh nhẹn bò qua lại trên tường, tìm kiếm cơ hội tấn công.

"Ông chủ!"

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ sân, Hổ Tử cầm gương Bát Quái chạy vội tới.

"Chiếu vào nó đi!"

Lục Phi vung roi liễu, ép tiểu quỷ về phía Hổ Tử.

Hổ Tử chưa kịp đứng vững đã giơ gương Bát Quái chiếu vào tiểu quỷ.

Nhưng tiểu quỷ quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã nhảy tránh đi.

Hổ Tử cố quay gương theo hướng di chuyển của tiểu quỷ, nhưng tốc độ không thể theo kịp, khiến anh đổ mồ hôi vì lo lắng.

"Cậu đứng giữ vị trí đó, tôi sẽ ép nó lại đây!"

Lục Phi giữ bình tĩnh.

Đối phó tiểu quỷ cần phải nhẫn nại.

Dưới sự đe dọa của gương Bát Quái, cơ hội để tiểu quỷ lao vào Lục Phi giảm đi rõ rệt. Lục Phi nhanh chóng cắn đầu ngón tay, viết một chữ “Khắc Quỷ” lên lòng bàn tay trái.

Tay phải cầm roi liễu, tay trái giơ chữ Khắc Quỷ.

Kết hợp sử dụng chúng, thêm sự trợ lực từ gương Bát Quái ở đầu kia hành lang, khiến tiểu quỷ bị kẹp giữa hai đầu.

Dưới thế tấn công phối hợp, đến lượt tiểu quỷ lúng túng.

Tiểu quỷ oán hận phát ra những tiếng kêu đầy tức tối, nhưng vì đã nhắm mục tiêu là Lục Phi, nó vẫn không chịu chạy trốn, chỉ cố gắng tìm cơ hội lao vào cắn.

Lục Phi cố ý làm chậm lại, lộ ra một sơ hở.

Ánh mắt tiểu quỷ lóe lên vẻ hung dữ, lập tức lao tới.

"Chính là lúc này!"

Lục Phi hét lớn, đồng thời quất roi liễu và giơ chữ Khắc Quỷ đánh thẳng vào tiểu quỷ.

Cùng lúc đó, Hổ Tử cũng xoay gương Bát Quái chiếu về phía Lục Phi.

"Ong!"

Ánh sáng vàng từ gương lóe lên, bao phủ lấy cơ thể tiểu quỷ.

Tiểu quỷ đang trong không trung bỗng khựng lại, roi liễu của Lục Phi trúng vào người nó.

"Oa!" Một tiếng thét đau đớn vang lên, tiểu quỷ rơi xuống đất, vội vàng bò vào tiệm cầm đồ.

Nó lè lưỡi đỏ lòm liếm vết roi trên người, khuôn mặt méo mó hiện lên vẻ đau đớn.

Dù vậy, nó vẫn không có ý định bỏ chạy. Tạm thời không dám lao tới, nhưng đôi mắt càng lộ vẻ oán độc, bám theo tường mà di chuyển, chờ thời cơ.

Lục Phi và Hổ Tử cùng chạy vào tiệm cầm đồ, bật đèn lên.

Dưới ánh đèn vàng vọt,

Hai người đứng tựa lưng vào nhau, nheo mắt tìm kiếm dấu vết của tiểu quỷ.

Tiểu quỷ trốn trong góc tối không có ánh sáng đèn, tránh né tầm nhìn của cả hai, lặng lẽ bò vào dưới quầy.

Khi Lục Phi vừa đến gần, nó bất ngờ thò móng vuốt nhỏ dị dạng ra.

Lục Phi cảm thấy mắt cá chân lạnh toát, lập tức giơ chữ Khắc Quỷ đập xuống.

"Hổ Tử, cẩn thận!"

Tiểu quỷ nhanh đến mức dù Lục Phi đã tránh kịp, nhưng vẫn bị móng vuốt sắc nhọn rạch rách quần ở mắt cá chân.

Cổ chân lập tức đau rát.

"Ông chủ, cậu không sao chứ?"

Hổ Tử sợ hãi, vội giơ gương Bát Quái chiếu thẳng vào vuốt quỷ.

Ánh sáng vàng rực rỡ bừng lên.

Móng vuốt xanh trắng của tiểu quỷ khựng lại.

Lục Phi nén đau, vung roi liễu quấn lấy cổ tay xanh trắng của tiểu quỷ, kéo mạnh nó ra khỏi quầy.

Dưới ánh sáng của gương Bát Quái, tiểu quỷ không thể động đậy, đôi mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm Lục Phi, miệng há ngoác, phát ra những tiếng gào thét đe dọa, trông cực kỳ hung ác.

"Thứ này đúng là lợi hại!" Hổ Tử vừa kinh hãi vừa tức giận, giữ chặt gương Bát Quái, "Ông chủ, vết thương của cậu không sao chứ?"

"Không nghiêm trọng lắm."

Chỉ trong vài giây, vết cào trên cổ chân của Lục Phi đã chuyển đen, cả chân vừa đau vừa tê.

Anh nén đau, lấy một chiếc hộp nhỏ từ ngăn kéo, bên trong có ba cây kim bạc.

Tiểu quỷ sợ nhất là bị kim đâm!

Lục Phi đâm một mũi kim vào huyệt mệnh môn giữa trán tiểu quỷ.

"Oa——"

Tiếng thét ai oán vang vọng khắp tiệm cầm đồ, tiểu quỷ bốc lên làn khói đen, trên làn da trắng xanh hiện lên những đường vằn như côn trùng bò.

Đâm tiếp hai mũi nữa, tiểu quỷ vẫn chưa tan biến hoàn toàn, nhưng thân hình đã mờ đi nhiều, trở nên bán trong suốt.

"Nuôi được đến mức này, lão nuôi quỷ đó không tầm thường chút nào!"

Còn mũi cuối cùng.

Lục Phi hít sâu một hơi, siết chặt kim bạc, định đâm vào tiểu quỷ.

"Bốp!"

Ngay lúc đó, bóng đèn trên đầu đột ngột tắt ngúm.

Ngay sau đó, trong bóng tối, một đôi mắt xanh lè rợn người vụt qua rất nhanh.

"Quỷ Quạ! Hổ Tử, cẩn thận!"

Lục Phi lớn tiếng cảnh báo.

May mà cả hai đã quen mang theo da rắn lột bên mình, Quỷ Quạ không dám đến gần, chỉ dùng đôi vuốt đỏ lòm túm lấy tiểu quỷ bán trong suốt rồi nhấc lên.

Trong bóng tối, Hổ Tử mất phương hướng, chỉ còn biết cầm gương Bát Quái chiếu loạn xạ.

Lục Phi nhận ra sự thay đổi của roi liễu, lập tức nắm chặt hơn.

Nhưng con quỷ quạ  cũng không dễ đối phó, nó vỗ cánh mạnh, tạo ra một luồng gió lạnh sắc bén lao về phía hai người. Nhân lúc Lục Phi giảm lực, Quỹ Quạ thừa cơ bắt lấy tiểu quỷ, thoát khỏi roi liễu, đâm sầm vào cửa lớn, rồi bay qua cửa sổ.

Ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường chiếu vào.

Lục Phi rút dao găm răng chó ra, dồn lực ném mạnh về phía Quỷ Quạ.

Con dao găm trúng cánh của Quỷ Quạ, làm rơi vài chiếc lông đen.

Quạ ma lảo đảo, kêu lên hai tiếng quái dị, rồi nhanh chóng mang theo tiểu quỷ đang mờ nhạt bay xa.

Khi Hổ Tử ôm Gương Bát Quái chạy ra ngoài, nó đã biến mất vào màn đêm.

“Hổ Tử, đừng đuổi nữa.”

Lục Phi thở hổn hển ngồi xuống, cảm giác đau nhức ở cổ chân bị móng quỷ cào giờ đã biến mất, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo và cứng đờ.

Đó là dấu hiệu âm khí đã xâm nhập vào cơ thể, cần phải xử lý vết thương ngay.

Nếu để âm khí lan đến ngũ tạng lục phủ, sẽ rất nguy hiểm.

“Ông chủ, vết thương của cậu...” Hổ Tử nhìn vết thương đen kịt của anh, không khỏi lo lắng.

“Hổ Tử, lấy cho tôi ít gạo và tro hương.”

“Tôi đi ngay!”

Hổ Tử đặt Gương Bát Quái xuống, chạy vào bếp, nhanh chóng lấy được gạo và tro hương.

Thời gian sống ở căn nhà số Tà, anh đã chăm chỉ dọn dẹp mỗi ngày, nên rất quen thuộc với bố cục nơi này.

Lục Phi lôi từ quầy ra hai sợi dây đỏ, buộc quanh cổ chân để ngăn âm khí lan rộng.

Khi Hổ Tử mang gạo và tro hương đến, anh trộn cả hai lại, đắp lên vết thương.

Lập tức, khói đen bốc lên, và gạo nhanh chóng chuyển thành màu đen dưới mắt thường.

Lục Phi thay gạo mới, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cảm giác lạnh lẽo ở cổ chân cũng tan đi, nhưng thay vào đó là cơn đau thấu xương.

Khi máu từ vết thương chuyển thành màu đỏ tươi, Lục Phi mới ngừng tay, rắc loại thuốc trị thương đặc chế lên, rồi băng lại bằng băng gạc.

“Lão già đó thật độc ác! Mua không được thì trốn, rồi thả con tiểu quỷ đó đến trộm! Có giỏi thì ra đây đối mặt một trận đàng hoàng xem nào!” Hổ Tử căm phẫn mắng.

Lục Phi lau mồ hôi trán, thở dài một hơi, nói: “Lão cũng không dễ chịu đâu. Tiểu quỷ bị thương, người nuôi quỷ sẽ bị phản phệ.”

Bên ngoài phố đồ cổ

Ở một góc khuất.

Một lão già mặc áo choàng đen đang ngồi xếp bằng trong bóng tối, nét mặt đau đớn, bỗng phun ra một ngụm máu đen.

_____________________________________________________

Edit: Bee

Raw: Bee

VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

Bee: Mn đọc xong thì để lại cmt nghen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play