Hai người giật nảy mình.
Đó là một con chim toàn thân đen tuyền, trông rất giống quạ, nhưng đôi mắt lại mang một màu xanh lục kỳ dị.
“Chim quái quỷ ở đâu ra, cút đi!”
Thấy con chim đen lao về phía hộp tro cốt, Hổ Tử vội vươn tay đánh.
Ai ngờ, tay anh lại xuyên thẳng qua cơ thể con chim đen.
Nhìn kỹ mới thấy, con chim đó thực ra được tạo thành từ một đám sương đen dày đặc.
“Đây là quỷ điểu!” Lục Phi kinh hãi. Loại chim này được luyện từ âm khí, hoàn toàn không có thực thể.
Thấy móng vuốt của nó đã chạm vào hộp tro cốt, anh lập tức cầm roi liễu quất tới.
Quỷ điểu vỗ cánh né tránh, linh hoạt bắt lấy hộp tro bay ra ngoài cửa sổ.
“Thả ra ngay!”
Hổ Tử nhanh tay, kịp thời túm lấy phần dưới của hộp tro.
Quỷ điểu khựng lại, liền quay đầu dùng chiếc mỏ sắc nhọn mổ vào tay Hổ Tử.
“Hổ Tử, buông tay ra!”
Lục Phi lo lắng hét lớn, vung roi liễu quất vào quỷ điểu.
Nếu bị quỷ điểu mổ, âm khí nhập thể, tay của Hổ Tử có thể sẽ phế.
May mắn, quỷ điểu tránh roi nên không mổ trúng tay anh. Nhưng thân hình nó vô cùng linh hoạt, tốc độ nhanh đến mức Lục Phi quất liên tiếp vẫn không trúng.
“Chết tiệt, vất vả lắm mới thu phục được quỷ linh, sao có thể để thứ quỷ quái này lấy mất chứ!”
Hổ Tử nghiến răng giữ chặt hộp tro, bắp tay nổi đầy cơ bắp, đốt ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch, cuối cùng kéo lại được một chút.
Thấy vậy, quỷ điểu há mỏ kêu lên hai tiếng quái dị.
Ngay lập tức, một đàn quỷ điểu đen kịt từ đâu bay tới, vỗ cánh lao thẳng vào hai người.
“Hổ Tử, buông tay!”
Số lượng này không thể đối phó chỉ bằng roi liễu, Lục Phi rút gương bát quái ra chiếu về phía đàn chim đen.
Kim quang lóe lên.
Những con bị ánh sáng chiếu trúng lập tức hóa thành tro bụi. Nhưng phạm vi của ánh gương có hạn, vài con quỷ điểu vẫn lọt qua cửa sổ, hung hăng mổ vào Hổ Tử.
“Hổ Tử, buông ra ngay!” Lục Phi lo lắng hét to.
Hổ Tử đành bất đắc dĩ buông tay. Hộp tro ngay lập tức bị quỷ điểu mang ra ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt, nó biến mất.
“Chết tiệt! Quỷ quái ở đâu ra mà dám giành đồ của bọn mình!” Hổ Tử tức giận dậm chân.
“Hổ Tử, đừng vội, nhìn cái này xem.” Lục Phi nhặt lên vài sợi tóc dính bụi từ cạnh cửa sổ.
“Đây là gì?” Hổ Tử khó hiểu.
“Tóc của Tỷ tỷ linh. Vừa rồi trong lúc giành giật, hộp tro cốt bị nứt, tóc và một ít tro cốt đã rơi ra ngoài.”
“Tóc này để làm gì? Mục tiêu của chúng ta đâu phải là tóc mà là Âm Trầm mộc?”
“Có tóc, là có thể tìm ra Âm Trầm mộc!”
Lục Phi nhìn về phía đàn quỷ điểu vừa biến mất, ánh mắt lạnh lùng nheo lại.
“Dám giành đồ từ tay Tiệm Tà Hào, tôi muốn xem kẻ nào to gan đến vậy!”
Để mất miếng mồi ngon đến miệng, anh không thể nuốt trôi cơn giận này!
Trời hửng sáng.
Lộ Lộ mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã tìm kiếm Lục Phi.
“Lục Chưởng quầy !”
Thấy Lục Phi và Hổ Tử vẫn trong phòng, cô mới an tâm đôi chút.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tràn vào trong.
“Lần này, tôi được cứu rồi sao?” Cô rụt rè hỏi, cảm thấy cơ thể có một cảm giác trống rỗng khó tả, như thể thứ gì đó quan trọng đã mất.
“ Tỷ tỷ linh đã rời khỏi cơ thể cô, tạm thời cô giữ được mạng sống.” Lục Phi đáp.
“Tạm thời?” Lộ Lộ nhạy cảm nhận ra từ ngữ anh dùng.
“Hộp tro cốt bị người khác lấy mất, nguy hiểm của cô vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ. Nhưng yên tâm, tôi sẽ tìm ra kẻ đó.” Lục Phi bình thản nói.
Nhưng từ sự bình thản ấy, Lộ Lộ cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo.
“Lấy mất? Ai mà lại làm thế?” Cô không hiểu, ai lại đi cướp thứ đồ xui xẻo như vậy.
“Chính là kẻ dùng Âm Trầm Mộc để dưỡng quỷ.”
“Cái gì! Chẳng phải chính hắn đã cố ý hại tôi sao?” Lộ Lộ phẫn nộ siết chặt góc áo.
“Có lẽ đúng vậy.” Lục Phi liếc nhìn cô, “Tốt nhất cô nên rời khỏi căn hộ này, tìm một nơi xa hơn để lánh tạm vài ngày. Xong việc tôi sẽ báo tin.”
“Tôi đi một mình sao?”
“ Tỷ tỷ linh đã cắt đứt liên hệ với cô, chỉ cần cô không tiết lộ nơi ở, đối phương sẽ không tìm ra.”
“Tôi vẫn muốn ở lại với các anh.” Lộ Lộ đáng thương nhìn Lục Phi. Có anh ở đây, cô mới cảm thấy an toàn.
“Không được, cô sẽ trở thành gánh nặng!” Lục Phi kiên quyết lắc đầu.
Nếu Lộ Lộ ở lại, tỷ tỷ linh sẽ lại có cơ hội. Nỗ lực trước đó của anh và Hổ Tử sẽ đổ sông đổ biển.
“Được thôi.” Thấy giọng điệu Lục Phi không có chỗ thương lượng, Lộ Lộ đành miễn cưỡng đồng ý.
Ngay sau đó, cô thu dọn qua loa rồi tới một khách sạn gần khu phố đồ cổ để ở.
Cô nghĩ ở đây gần Tiệm Tà Hào, lỡ có chuyện gì cũng dễ tìm Lục Phi cầu cứu.
Tại tiệm cầm đồ.
Lục Phi lấy ra vài sợi tóc bọc trong khăn giấy.
“Ông chủ, chỉ dựa vào vài sợi tóc này, thật có thể tìm ra kẻ cướp Âm Trầm Mộc sao?” Hổ Tử không phải không tin Lục Phi, chỉ là đang bực tức sốt ruột.
“Hổ Tử, cậu còn nhớ tôi từng nói gì không? Tà vật cũng sẽ tự tìm về với chủ của nó.” Lục Phi hờ hững nói.
“Tất nhiên nhớ.” Hổ Tử sao có thể quên được.
Hình ảnh đồng xu tự mình dựng đứng lên ngày đó đã khiến tam quan của Hổ Tử bị chấn động mạnh.
“Mấy sợi tóc này cũng giống như vậy, chúng sẽ tự tìm về hộp tro cốt của mình!”
Lục Phi lấy giấy vàng và kéo ra, cắt thành hình một người giấy nhỏ, sau đó cầm bút viết một dãy sinh thần bát tự lên trên.
“Đây chẳng phải sinh thần bát tự của Lộ Lộ sao?” Hổ Tử ngạc nhiên hỏi.
“Cậu quên rồi à? Sinh thần bát tự của Lộ Lộ và Tỷ tỷ linh là giống hệt nhau.” Lục Phi mỉm cười, buộc vài sợi tóc lên người tiểu nhân giấy.
Tiếp đó, anh thắp một cây nến trắng, đặt trước tiểu nhân giấy.
Một lát sau.
Như thể có một luồng âm phong thổi qua, ánh nến bỗng chuyển sang màu xanh lục.
người giấy vốn nằm im trên bàn, đột nhiên đứng bật dậy.
“Tuyệt thật!” Hổ Tử cảm thấy tam quan của mình lại một lần nữa bị đập tan.
“Đi theo Người giấy này, chúng ta sẽ tìm được hộp tro cốt.”
Lục Phi cầm tiểu nhân giấy trong tay, lấy thêm một vật từ kho rồi cùng Hổ Tử rời khỏi khu phố đồ cổ, bắt một chiếc taxi.
“Cậu trai trẻ, đi đâu đây?” tài xế hỏi.
“Cứ đi thẳng trước đã, tôi bảo rẽ hướng nào thì anh rẽ hướng đó.” Lục Phi nói.
“Cậu cố tình gây khó dễ à?” tài xế định trừng mắt.
Lục Phi rút ra hai tờ tiền mệnh giá lớn: “Không cần trả lại.”
“Được thôi, lên đường ngay!” Tài xế nhận tiền, thái độ thay đổi 180 độ, vui vẻ cười toe toét, nhấn ga phóng đi.
Chiếc taxi hòa vào dòng xe cộ.
“Rẽ trái.”
“Ok!”
“Ngã tư phía trước rẽ phải!”
“Rõ rồi!”
Dưới tác động của sức mạnh đồng tiền, bất kể Lục Phi chỉ hướng nào, tài xế cũng vui vẻ làm theo.
Chiếc taxi len lỏi qua các con phố lớn nhỏ trong thành phố, liên tục ngoặt trái, rẽ phải.
“Dừng lại.”
“Két!”
Tài xế lập tức đạp phanh dừng xe.
“Bác tài, cảm ơn, tay lái cừ lắm!” Lục Phi gật đầu với tài xế, mở cửa bước xuống xe.
Hổ Tử vội bước theo sau.
“Đi thong thả nhé, có dịp lại đi xe tôi!”
Nhìn con số 50 tệ trên đồng hồ tính tiền, tài xế vui vẻ lái xe đi.
Lục Phi đứng trước một con hẻm hẹp và bẩn thỉu.
Hai bên hẻm là những dãy nhà xây dựng lộn xộn, chen chúc không theo quy tắc nào.
Đây là khu ổ chuột trong thành phố, nơi hỗn loạn và tồi tàn nhất ở Giang Thành.
_____________________________________________________
Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!