Đôi mắt ấy đầy oán hận, tuyệt đối không phải của Lộ Lộ.
Tỷ tỷ linh đã thức tỉnh, bây giờ chính nó đang khống chế cơ thể của Lộ Lộ!
Bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, quả thật khiến toàn thân rùng mình.
Lục Phi cố gắng kiềm chế sự khó chịu, giữ cho mình bất động.
Bởi anh biết, mình đã bôi lớp bùn ẩm có thể che giấu hơi thở của người sống, chỉ cần không cử động, đối phương sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Quả nhiên.
Chưa đầy hai giây sau, Lộ Lộ liền rời ánh mắt đi nơi khác.
Đôi mắt đen láy của cô đảo quanh căn phòng, cảnh giác quan sát, dường như đang kiểm tra xem có ai khác ở đó không.
Khi ánh mắt cô lướt qua chỗ của Hổ Tử, anh cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
May thay, Lộ Lộ nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Cô đi đến bàn trang điểm, cầm lấy đồ trang điểm, bắt đầu thoa phấn lên mặt.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt lại được bôi một lớp phấn trắng nhợt nhạt.
Trang điểm xong, cô nhìn vào gương, nở một nụ cười mãn nguyện.
"Tôi trông có đẹp không?"
Trong gương là một khuôn mặt trắng bệch đáng sợ, đầy những vết sẹo dữ tợn, trông vô cùng xấu xí.
"Không đẹp! Vẫn chưa đủ đẹp!" Có vẻ như không nhận được câu trả lời mong muốn, vẻ mặt Lộ Lộ trở nên u ám, cô đưa tay tìm kiếm đồ vật trên bàn.
Dao và các dụng cụ sắc nhọn đã bị Lục Phi thu dọn, Lộ Lộ không tìm thấy, lập tức trở nên tức giận, lật tung bàn trang điểm.
"Vẫn chưa đủ đẹp! Mặt chưa đủ nhỏ, không đủ ăn ảnh!"
Cô điên cuồng đập phá, ném mọi thứ trong phòng.
Đột nhiên, cô như cảm nhận được điều gì đó, dừng tay, cổ vặn vẹo nhìn về một hướng.
Ở đó, một con bù nhìn nhỏ đang đứng, cầm một chiếc dao cạo mày, nhẹ nhàng vẫy tay với cô.
Đôi mắt của Lộ Lộ lập tức sáng lên, cô vội vàng lao về phía bù nhìn.
Bù nhìn nhẹ nhàng nhảy sang một bên, Lộ Lộ ngã nhào. Ngẩng đầu lên, cô thấy bù nhìn lại đứng ngay phía trước, tiếp tục vẫy tay, cô vội vã đuổi theo.
Cứ thế, trong lúc loạng choạng đuổi theo, Lộ Lộ dẫm vào chiếc vòng đỏ dưới đất.
Sợi dây đỏ lập tức siết lại, trói chặt hai chân của cô.
Lục Phi và Hổ Tử mỗi người giữ một đầu dây, ngăn không cho Lộ Lộ tiến lên.
Bù nhìn đứng ngay trước mặt Lộ Lộ.
Hai chân bị trói, Lộ Lộ điên cuồng vung tay chộp lấy, nhưng luôn cách bù nhìn chỉ một chút. Trong cơn hoảng loạn, một bóng đen mờ mờ dần xuất hiện từ đỉnh đầu cô.
Đó chính là tỷ tỷ linh!
"Có tác dụng rồi!"
Lục Phi mừng rỡ, càng ra sức giữ chặt dây, không để cơ thể Lộ Lộ tiến lên.
Linh hồn dần dần tách khỏi cơ thể Lộ Lộ, cố gắng chộp lấy bù nhìn, nhưng mỗi lần gần chạm được thì bù nhìn lại lùi một chút.
Trên khuôn mặt Lộ Lộ hiện rõ vẻ đau đớn, như thể da thịt đang bị xé rời. Nỗi đau đớn đến cực điểm khiến cơ thể cô không tự chủ mà nghiêng về phía linh hồn.
Lục Phi cắn răng, cùng Hổ Tử giữ chặt dây.
Dưới sự nỗ lực của họ, tỷ tỷ linh cuối cùng hoàn toàn tách khỏi cơ thể Lộ Lộ, lao mạnh vào con bù nhìn.
Bù nhìn run rẩy, giơ dao cạo mày lên, tự cắt vào mặt mình.
"Tách ra rồi!"
Lục Phi lập tức ném dây, lao lên.
Bù nhìn cảnh giác, linh hồn nhanh chóng xuất hiện, định quay lại cơ thể Lộ Lộ.
Lục Phi vội vung roi liễu quất tới.
Linh hồn hoảng hốt lùi lại.
"Hổ Tử, nhanh dùng tro nhang phong kín ngũ quan của Lộ Lộ!" Lục Phi hét lớn, vừa vung roi liễu không để linh hồn lại gần.
Hổ Tử lập tức làm theo, trong lúc vội vàng, tro nhang bị vấy đầy mặt Lộ Lộ.
Bảy khiếu bị bịt kín, linh hồn không thể quay lại cơ thể Lộ Lộ, liền giận dữ mang theo cơn gió lạnh lao về phía Lục Phi.
Lục Phi lấy chiếc gương bát quái ra chắn lại.
Ánh sáng vàng lóe lên, gió lạnh tan biến.
Lục Phi vung roi liễu, đánh thẳng vào linh hồn.
Linh hồn kinh hãi, chạy loạn khắp căn hộ nhỏ. Mỗi lần bị roi đánh trúng, bóng dáng nó lại thu nhỏ một chút.
Không đối phó được Lục Phi, linh hồn liền lao về phía Hổ Tử.
Nhưng Hổ Tử cầm dao găm răng chó, lại mang theo một lá bùa trừ tà, khiến linh hồn cũng không thể làm gì được.
Bất đắc dĩ, linh hồn quay lại, chui vào chiếc hộp tro làm từ gỗ âm trầm.
"Tốt quá!"
Lục Phi chờ đúng lúc này, nhanh chóng tiến lên, lấy bùa trừ tà dán lên hộp tro.
Hộp tro rung lên vài cái, rồi hoàn toàn yên tĩnh.
"Thành công rồi!"
Tỷ tỷ linh đã bị phong ấn trong hộp tro. Chỉ cần Lục Phi mang hộp ra phơi dưới ánh mặt trời, để tro bên trong tiếp xúc với ánh sáng, linh hồn đó sẽ tan biến hoàn toàn.
Lục Phi thở phào một hơi dài, lúc này mới nhận ra quần áo mình đã ướt đẫm mồ hôi.
"Ông chủ, chúng ta đã thành công rồi phải không?"
"Thành công rồi!"
Được Lục Phi khẳng định, Hổ Tử cũng yên tâm, thở hổn hển, cảm thán rằng nghề thu phục tà vật quả thật không dễ dàng.
Sau khi nghỉ ngơi đủ, hai người giúp Lộ Lộ lau sạch tro nhang trên mặt, rồi đặt cô lên giường.
Hổ Tử mở cửa sổ, để không khí trong lành tràn vào.
Mùi hôi thối trong phòng thật khó chịu, anh cảm giác nếu ở lâu hơn, cơ thể mình cũng sẽ bị ám mùi này.
Hai người kéo ghế ngồi cạnh cửa sổ, chờ đến bình minh.
Cảm nhận làn gió mát lạnh ban đêm, cơ thể vừa thả lỏng, cơn mệt mỏi lập tức ập tới.
Cảm giác kiệt sức ùa đến.
Nhưng để đề phòng bất trắc, cả hai không dám ngủ, thỉnh thoảng trò chuyện để giữ tỉnh táo.
“Ông chủ, làm một điếu không?”
Hổ Tử lấy ra một gói thuốc lá.
“Tôi không hút.” Lục Phi lắc đầu.
“Nếu không tận mắt thấy anh lợi hại thế nào, nhìn anh chẳng giống cao nhân trừ tà chút nào. Trông nhã nhặn, da trắng trẻo, không hút thuốc không uống rượu, trái lại giống một cậu sinh viên chưa tốt nghiệp.” Hổ Tử châm một điếu.
Mùi thuốc lá xua đi mùi hôi thối, khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Thuốc thì không hút, rượu thì thỉnh thoảng vẫn uống một chút.” Lục Phi cười, “Hồi nhỏ, tôi từng lén mua một gói thuốc, học người trên tivi hút, nghĩ là mình trông ngầu lắm. Kết quả bị ông nội phát hiện, ông đánh cho một trận no đòn.”
“Ông nói làm nghề này, không được dính vào mấy thói quen xấu. Rượu chè, sắc dục, tiền tài đều làm tổn hại dương khí. Dương khí yếu thì không đối phó được mấy thứ bẩn thỉu kia.”
“Thuốc lá và rượu làm tổn hại dương khí?” Hổ Tử lập tức thấy điếu thuốc trong tay không còn ngon nữa, nhất thời không biết nên hút tiếp hay bỏ.
“Không sao đâu. Nhiều thói quen xấu đều làm tổn hại dương khí, chẳng hạn thức khuya. Chúng ta giờ cũng đang thức khuya mà? Dương khí cũng có thể bồi bổ lại được.”
“Bồi bổ thế nào?” Hổ Tử ngần ngại, cuối cùng cũng dập tắt điếu thuốc.
“Đơn giản thôi, mười hai chữ chân ngôn: ăn uống đầy đủ, ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện cơ thể.”
“Chỉ đơn giản vậy?” Hổ Tử khó tin.
“Đơn giản thì đơn giản.” Lục Phi nhún vai, “Nhưng cậu xem, có mấy ai làm được đâu?”
“Cũng đúng.” Hổ Tử cảm thán một hồi, nhìn Lộ Lộ đang nằm trên giường, lại hỏi: “Thật ra Lộ Lộ cũng đáng thương thật. Ông chủ, anh nói xem khuôn mặt cô ấy còn hồi phục được không?”
“Sợ là khó.”
“Tiệm Tà Hào không phải có nhiều bảo vật sao? Có cái nào giúp cô ấy phục hồi không?”
Chưa đợi Lục Phi trả lời.
Cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng “cạch”, như thể bị ai đó ném viên đá vào.
Lúc đầu cả hai không để ý, nhưng vài giây sau đột nhiên sững người.
Đây là tầng 14, làm gì có viên đá nào ném tới được?
Cả hai cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đôi mắt xanh lục rợn người bất ngờ lao vào, nhào thẳng đến chiếc hộp tro trên bàn.
_____________________________________________________
Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!