Trong bóng tối, mùi hôi thối trở nên nồng nặc hơn, kích thích dữ dội khứu giác của Lục Phi.
Anh sợ linh hồn ma quỷ tấn công bất ngờ trong bóng tối nên vội bật đèn pin trên điện thoại.
Tuy nhiên, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ chiếu sáng một góc nhỏ phía trước. Lục Phi và Hổ Tử đứng tựa lưng vào nhau, cẩn thận quan sát xung quanh.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên từ nhà vệ sinh.
“Hổ Tử, cậu không được vào đó. Chữ khắc quỷ mà dính nước sẽ mất tác dụng.” Lục Phi trầm giọng nói. “Tôi sẽ dụ nó ra. Chỉ cần nó ló mặt, cậu lập tức dùng chữ khắc quỷ đánh nó.”
“Được!” Hổ Tử gật đầu chắc nịch, đứng canh trước cửa nhà vệ sinh.
Lục Phi mở cửa, dùng đèn pin rọi vào bên trong.
Không gian chật hẹp, hơi nước mù mịt, tầm nhìn bị mờ hẳn đi.
Lục Phi nheo mắt lại.
Trong ánh sáng mờ ảo, dường như có một bóng người núp sau rèm tắm.
Anh cầm điện thoại chiếu sáng bằng một tay, tay còn lại nắm chặt roi liễu, bước cẩn thận trên nền đầy nước đọng, tiến về phía rèm tắm.
Hổ Tử đứng bên ngoài, căng thẳng nhìn bóng lưng anh.
Bóng người sau rèm vẫn bất động.
Lục Phi đột ngột kéo rèm tắm ra, không chờ nhìn rõ bên trong, liền quất roi vào trước.
Chát!
Tiếng roi quất vào khoảng không vang lên.
Bóng người sau rèm hóa ra chỉ là một bộ quần áo treo trên tường.
“Vậy còn Lộ Lộ?”
Lục Phi lo lắng nhìn quanh.
Nhà vệ sinh bé thế này, cô ta có thể trốn ở đâu được?
Chẳng lẽ nhảy lầu?
Ý nghĩ đó khiến anh kinh hãi, vội kiểm tra cửa sổ. Nhưng cửa sổ hẹp đến mức một người trưởng thành không thể chui qua, dù Lộ Lộ có mảnh khảnh thế nào cũng không được.
“Cô ta đi đâu rồi?” Lục Phi hơi yên tâm nhưng vẫn đầy nghi hoặc.
Không gian nhà vệ sinh nhỏ, tủ đồ cũng chẳng thể giấu ai.
Chẳng lẽ lúc đèn tắt, cô ta đã lén chạy ra ngoài?
Nghĩ đến đây, anh giật mình.
“Hổ Tử ở ngoài một mình, chẳng phải rất nguy hiểm sao?”
“Hổ Tử, cẩn thận!”
Hổ Tử vừa nghe thấy tiếng cảnh báo của Lục Phi, liền cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo từ sau lưng.
Ngay sau đó, một đôi tay băng giá quấn chặt lấy cổ cậu, càng lúc càng siết chặt.
Chớp mắt, Hổ Tử cảm thấy cả người lạnh ngắt, cơ thể như bị đông cứng, không thể cử động. Dù có chữ khắc quỷ trong tay cũng không sử dụng được.
“Thả ra!”
Lục Phi lao ra khỏi nhà vệ sinh, vụt roi liễu mạnh mẽ về phía sau lưng Hổ Tử.
Bóng dáng kia lập tức biến mất, chìm vào bóng tối.
Hổ Tử thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cổ ho sặc sụa.
Dưới ánh sáng yếu ớt, trên cổ cậu đã xuất hiện dấu vết của một đôi bàn tay đen tím.
“Cẩn thận, con quỷ này rất xảo quyệt, không dễ đối phó!” Lục Phi bôi một ít tro trừ tà lên cổ Hổ Tử để phòng ngừa ma khí xâm nhập cơ thể.
“Ông chủ, tôi chịu được mà!”
Hổ Tử hít sâu, xoay cổ vài cái, đứng tựa lưng vào Lục Phi, tiếp tục tìm kiếm trong căn phòng nhỏ.
Cửa phòng bị khóa, tro trừ tà ở ngưỡng cửa vẫn còn nguyên vẹn. Điều này chứng tỏ Lộ Lộ chưa thoát ra, mà vẫn đang trốn trong phòng.
Căn phòng không lớn, chỗ để ẩn nấp cũng không nhiều.
Tủ quần áo, gầm giường.
Lục Phi và Hổ Tử nhìn nhau, Hổ Tử lập tức kéo mạnh cửa tủ quần áo, Lục Phi vung roi quất vào.
Bên trong chỉ có quần áo lộn xộn.
Vậy chỉ còn một chỗ duy nhất.
Cả hai cúi xuống hai bên giường, gật đầu ra hiệu, rồi đồng loạt nhấc tấm trải giường lên.
Một người chiếu ánh sáng từ Gương Bát Quái vào.
Người còn lại dùng chữ khắc quỷ đánh tới.
Nhưng gầm giường lại không hề có động tĩnh!
“Chẳng lẽ không ở đây?”
Hai người hoang mang.
Lục Phi ra hiệu cho Hổ Tử đứng canh bằng chữ khắc quỷ, còn anh thì cúi sát xuống, nhìn vào gầm giường.
Ánh đèn pin từ từ rọi vào bên trong, dưới giường chỉ có đầy bụi bặm.
“Vậy Lộ Lộ đâu rồi?”
“Anh thấy tôi đẹp không?”
Lục Phi còn chưa kịp đứng dậy thì một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay phía trên đầu.
Ngẩng đầu nhìn, da đầu anh lập tức tê dại.
Khuôn mặt của Lộ Lộ, đẫm máu và đáng sợ, lơ lửng giữa không trung, miệng nở một nụ cười ngoác rộng. Đôi môi và hàm răng nhuốm đầy máu tươi, như vừa hút máu xong.
“Nó nhập vào Lộ Lộ để hút máu cô ấy!”
Điều này có nghĩa là, hôm nay Lộ Lộ đã cung cấp máu cho nó, giúp sức mạnh của nó tăng lên đáng kể.
Lục Phi hoảng hốt, chuẩn bị vung roi mây.
Ầm!
Lộ Lộ há miệng, một luồng gió âm lạnh lẽo ập thẳng vào mặt anh.
Anh cảm giác như bị một chiếc xe tải tông trúng, đầu óc choáng váng, ngũ tạng như muốn vỡ ra.
Điện thoại và roi mây đều rơi khỏi tay.
May mắn, điện thoại rơi xuống đống đồ lặt vặt, không bị hỏng, vẫn phát ra chút ánh sáng yếu ớt.
“Ông chủ!”
Hổ Tử kinh hãi, vội vàng ném chữ trừ ma về phía Lộ Lộ.
Nhưng cơ thể Lộ Lộ lại bay đi, biến mất trong bóng tối.
“Ông chủ, anh không sao chứ?” Hổ Tử chạy tới đỡ Lục Phi, vẻ mặt lo lắng.
“Tôi ổn, mau tìm nó! Đừng để nó hút cạn máu của Lộ Lộ. Nếu không, nó sẽ trở thành ác quỷ, chúng ta không thể sống nổi!” Lục Phi cố gắng chịu đựng cơn đau, lấy Gương Bát Quái ra, nhìn chằm chằm vào bóng tối trong căn phòng nhỏ, tim đập loạn nhịp.
Chẳng lẽ nó có thể tàng hình? Không, quỷ có thể tàng hình là thật, nhưng khi nhập vào thân xác người, nó không thể làm cho cơ thể người cũng biến mất được. Chắc chắn nó đang ẩn nấp ở đâu đó!
Lục Phi lo lắng đến phát cuồng.
Hổ Tử cũng bối rối, mồ hôi tuôn đầy tay, vội vàng thổi nhẹ lên chữ trừ ma, sợ rằng mồ hôi làm nhòe nó.
"Tôi có đẹp không?"
Bất thình lình, một khuôn mặt đầy sẹo, nhợt nhạt và đáng sợ hiện ra ngay sau lưng Hổ Tử.
Hổ Tử hoảng sợ, vội đưa chữ khắc quỷ ra phía sau, nhưng chữ đã bị mồ hôi làm nhòe, hoàn toàn không hiệu quả.
Lộ Lộ há miệng phun ra một luồng gió âm lạnh buốt.
"Cẩn thận!"
Lục Phi lập tức đẩy Hổ Tử ra, luồng gió âm ập thẳng vào mặt anh. Anh vội vàng dùng Gương Bát Quái chắn lại.
Ầm!
Luồng gió âm bị Gương Bát Quái bật ngược lại, bóng dáng của Lộ Lộ thoáng hiện rồi biến mất.
"Ông chủ, trên trần nhà!" Hổ Tử kịp nhìn thấy hướng mà Lộ Lộ biến mất, liền chỉ tay lên trần nhà.
Lục Phi lập tức chiếu Gương Bát Quái lên trần.
Trên trần nhà, một bóng đen kỳ dị lướt qua nhanh chóng.
Lục Phi không ngừng điều chỉnh hướng của gương, theo sát bóng đen. Khi gương vừa nhắm chính xác vào nó, lập tức phát ra một tia sáng vàng chói, khóa chặt bóng đen.
Bóng đen bị cố định, tạm thời không thể di chuyển.
Lục Phi và Hổ Tử nhìn rõ tình trạng trên trần, cả hai đều dựng tóc gáy.
Lộ Lộ giống như một con thạch sùng, bám chặt trên trần nhà. Miệng và mặt đầy máu, hai cổ tay có dấu vết bị cắn sâu hoắm.
Nếu để thêm chút nữa, có lẽ phần thịt ở tay cô ấy sẽ bị quỷ linh cắn nát.
"Hổ Tử, nhanh đi lấy roi liễu!" Lục Phi không thể rời gương bát quái, nếu không Lộ Lộ sẽ trốn thoát.
Mà thời gian Gương Bát Quái có tác dụng trấn áp quỷ hồn cũng rất giới hạn.
"Rõ!"
Hổ Tử vội vàng lục tìm khắp nơi.
Ánh sáng từ Gương Bát Quái ngày càng yếu, thời gian không còn nhiều. Hổ Tử lo lắng đến mức mồ hôi túa đầy đầu.
"Hổ Tử, nhanh lên!"
Ngay khi ánh sáng gần như tắt hẳn, Hổ Tử cuối cùng cũng tìm được roi liễu.
"Đánh nó đi!" Lục Phi hét lớn.
Hổ Tử vung roi, đánh mạnh lên trần nơi Lộ Lộ đang bám.
Chát!
"A——"
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, đồng thời phát ra từ hai giọng nói khác nhau, cơ thể Lộ Lộ rơi mạnh xuống từ trần nhà.
"Nhanh đỡ cô ấy!"
Lục Phi và Hổ Tử cùng lao tới, vội vàng đỡ lấy Lộ Lộ.
Lộ Lộ vùng vẫy điên cuồng, sức mạnh của cô kinh khủng đến mức đáng sợ. Miệng đầy máu há to, lao thẳng về phía Lục Phi định cắn.
_____________________________________________________
Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!