Tạ Dao cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Sửng sốt ước chừng ba bốn giây.

“Anh nói cái gì? Tôi nói dối, vì sao tôi phải nói dối?”

“Cái này phải hỏi chính cô! Tôi thừa nhận chuyện xưa của cô bịa rất khá, nhưng hiệu cầm đồ Tà thu chính là tà vật, không phải chuyện xưa."

Lục Phi xụ mặt.

"Anh... Nếu như anh không thu được tà vật này, có thể nói rõ! Tội gì dùng cái cớ buồn cười này!" Tạ Dao cảm giác mình bị vũ nhục, phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.

Lục Phi lấy từ trong hộp trang sức ra một bó tóc dài màu đen.

“Cô tạ, đây là thứ cô muốn cầm sao?”

Trên tóc không có bất kỳ âm tà chi khí nào, chính là tóc bình thường nhất.

“Không đúng!”

Tạ Dao quá sợ hãi, lập tức đứng lên, cầm hộp trang sức lên, kiểm tra đi kiểm tra lại.

“Đó rõ ràng là một sợi dây chuyền, sao lại biến thành tóc?”

Tiếp theo, cô lại cầm lấy túi xách, đổ tất cả đồ đạc lên trên bàn trà, hoảng loạn tìm kiếm.

“Sao lại không có?”

"Trước khi đi rõ ràng tôi đã cất dây chuyền vào trong cái hộp này, sao lại biến thành tóc?"

Vẻ mặt của cô không giống giả vờ, càng quan trọng hơn là lúc nãy trên thân có thứ bẩn thỉu không thể làm giả được.

Lục Phi suy tư một lát, có một suy đoán, nói: "Cô Tạ, nếu như cô không nói dối, vậy cũng chỉ có một loại khả năng khác.”

“Khả năng gì?" Tạ Dao dừng tay, khẩn trương nhìn Lục Phi.

“Cô bị tà vật mê hoặc đôi mắt, lấy sai đồ, nó biết hôm nay cô muốn xử lý nó." âm thanh của Lục Phi trầm xuống.

“Nó biết?”

“Tà vật quấy phá thông thường là một ít tàn niệm hoặc là oán niệm, bám vào đồ vật ảnh hưởng con người, hoàn toàn dựa vào bản năng hành sự. Loại biết người muốn cái gì làm cái gì, thật sự hiếm thấy.”

“Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Ông chủ Lục, anh có thể theo tôi về nhà lấy không?”

Tạ Dao sởn gai ốc, gần như muốn sụp đổ.

Cô thật sự không dám một mình đối mặt với sợi dây chuyền kia.

Trong lòng Lục Phi cũng có chút sợ hãi.

Anh nghĩ nghĩ, nói: "Có thể, nhưng tôi có một điều kiện.”

Tạ Dao vội nói: "Tiền không thành vấn đề!”

“Cô Tạ chớ vội, làm bao nhiêu tiền, nên làm như thế nào, chờ tôi giám định xong rồi nói cũng không muộn." Lục Phi cầm lấy danh thiếp của ông nội, "Sau khi chuyện thành công, tôi muốn gặp người đưa danh thiếp này cho cô.”

Tạ Dao sửng sốt, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để Lục Phi mở miệng đòi hỏi nhiều thứ, nhưng đối phương lại đưa ra một yêu cầu không liên quan đến tiền tài.

Vẻ mặt của cô có chút cổ quái, nhưng vẫn lập tức đáp ứng.

“Không thành vấn đề!”

“Bây giờ cô hình dung cho tôi một chút, hình dáng sợi dây chuyền kia.”

"Tôi không biết nhiều về chất liệu, đó là một chuỗi hạt châu, vật liệu trộn giữa ngọc và đá, v trong màu xám trắng có một chút vàng, rất đặc biệt."

“Xám trắng mang theo chút vàng?" Trong lòng Lục Phi có chút suy đoán, "Chờ một chút, tôi chuẩn bị một chút.”

Anh xoay người đi phía sau cửa hàng lấy một ít đồ, cất vào ba lô.

Giao tiếp với tà vật, vốn là một chuyện nguy hiểm, hơi không cẩn thận sẽ mất mạng.

Nghề này, lợi ích lớn, nguy hiểm càng lớn.

Nhưng đây là đơn hàng đầu tiên của anh, nguy hiểm hơn nữa cũng không thể lùi bước, nếu không sẽ không có tư cách làm ông chủ cửa hiệu Tà.

Huống chi, trong tay đối phương còn có danh thiếp của ông nội anh.

Ông nội cũng không tùy tiện đưa danh thiếp ra, trưởng bối của đối phương hẳn là quan hệ không nhỏ với ông nội.

“Cô Tạ, có thể đi rồi.”

Khóa cửa lại, hai người vội vàng đi ra khỏi phố đồ cổ, gọi một chiếc xe chạy tới nhà Tạ Dao.

Mặt trời chiều hạ xuống.

Một tòa biệt thự bị hoàng hôn nhuộm đỏ đập vào mắt Lục Phi.

“Nơi này chính là nhà tôi, tôi thích thanh tịnh, ngoại trừ vú nuôi bình thường chỉ có một mình tôi.”

Tạ Dao dẫn Lục Phi vào biệt thự.

Bên trong trang hoàng và bố trí rất có phong cách, không ngờ cô còn rất có tiền.

“Cô chủ, cô đã trở lại.”

Cửa vừa mở, đã có một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi tiến lên nghênh đón.

“Mẹ Ngô, trước hết đừng quan tâm đến con, con có chuyện quan trọng!”

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Tạ Dao lòng nóng như lửa đốt, dưới ánh mắt kinh ngạc của vú, mang theo Lục Phi vội vàng lên lầu.

Phòng ngủ chính trên tầng hai.

Tạ Dao mở đèn, cố lấy dũng khí nhìn chung quanh.

“Ở đó!”

Cô chỉ vào bàn trang điểm, phía trên đoan đoan chính chính bày một chuỗi dây chuyền.

Lục Phi lấy từ trong ba lô ra một đôi găng tay làm bằng da đeo vào, mới đi qua cầm lấy chuỗi dây chuyền kia, cẩn thận giám định.

Chạm vào tay lạnh rét thấu xương!

Dây chuyền do từng hạt châu nhỏ không có quy tắc xâu thành, hạt châu là màu xám trắng, đã bị đeo ra màu dầu, hiện ra một chút ánh vàng yếu ớt.

Trên mỗi hạt châu đều khắc một ký hiệu cổ quái, mơ hồ có hắc khí quanh quẩn trong đó.

Lục Phi đếm, tổng cộng có bốn mươi chín hạt châu.

Loại tính chất này, loại âm khí này.

Được rồi.

“Dây chuyền xương người!”

Lục Phi đưa ra kết quả giám định của mình.

“Cái gì?”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được đáp án của Lục Phi, thân thể Tạ Dao vẫn không thể khống chế mà lắc lư.

“Dùng xương người làm?”

"Đúng vậy, Mật tông có một loại trang sức, được gọi là Gabala, được làm từ hộp sọ hoặc xương ngón tay của một vị cao tăng mà Mật tông tin rằng có thể giúp họ tu hành, đạo hạnh của vị cao tăng càng mạnh thì Gabala càng hiệu quả."

Lục Phi kỳ quái nhìn về phía Tạ Dao.

"Nhưng Gabala không phải ai cũng có thể đeo, người bình thường căn bản không áp chế được! Rất ít người sẽ cất giấu loại đồ chơi văn hóa tà môn này, sao cô Tạ lại mua loại vật này?"

Trong biệt thự ngay cả một cái giá cổ cũng không có, phong cách trang trí cũng thiên về hiện đại, cô thoạt nhìn không giống người thích đồ chơi văn hóa.

Tạ Dao cười khổ: "Tôi nói tôi không biết anh tin sao? Tôi không nhớ ra, sợi dây chuyền từ đâu mà đến. Nhưng tôi có thể khẳng định, tuyệt đối không phải tôi mua, tôi căn bản không thích mấy thứ này.”

“Đương nhiên là tôi tin, tà vật mê hoặc tâm trí con người. Không chỉ có thể mê hoặc mắt người, còn có thể ảnh hưởng trí nhớ con người." Lục Phi tỏ vẻ hiểu rõ.

Điều này làm cho trong lòng Tạ Dao nhận được một tia an ủi, cô không phải chưa từng thổ lộ hết với người khác, nhưng đối phương lại nói cô chỉ là do áp lực công việc quá lớn, an ủi cô nghỉ ngơi nhiều là sẽ tốt.

Có một số việc, chưa từng tự mình trải qua, thật sự rất khó cảm động lây.

Cô hỏi: "Cho nên, cái sợi dây chuyền này là Gabala?"

“Không phải, quái thì trách ở chỗ này." Lục Phi lắc đầu, nhíu mày đánh giá vòng cổ xương người, "Mặt trên của Gabala không khắc chữ, trên mỗi hạt châu của vòng cổ này đều khắc thứ gì đó.”

“Khắc cái gì? Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?" Tạ Dao rất là nghi hoặc.

“Tôi xem không hiểu, giống một loại phù văn nào đó. Hạt châu tổng cộng có bốn mươi chín viên, không biết có ý nghĩa đặc thù hay không.”

Lục Phi ăn ngay nói thật, anh nhớ lại một lần ông nội từng kể chuyện xưa về tà vật, tạm thời không nghĩ tới đồ vật đối ứng với nó.

“Vậy anh có thể thu lấy không?" Đây mới là vấn đề Tạ Dao quan tâm nhất.

_____________________________________________________

Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play