Mí mắt Lục Phi giật giật.

Hoặc là không làm ăn, hoặc là vừa lên đã là vật đại hung.

Ông trời cố ý phải không?

Nhưng ở trước mặt khách hàng không thể rụt rè, anh trấn định nói: "Cô Tạ, ông nội tôi trong thời gian ngắn không thể trở về. Cô muốn cầm cái gì, nói với tôi cũng giống như vậy, thứ mà ông nội tôi hiểu, tôi đều hiểu.”

“Anh?”

Trong mắt Tạ Dao tràn đầy vẻ hoài nghi.

Nguyên nhân rất đơn giản, Lục Phi còn quá trẻ.

Chủ tiệm cầm đồ nếu như không có đủ tri thức và kinh nghiệm phong phú, có thể phân biệt ra vật phẩm tốt xấu sao? Huống chi, tà vật mà cô muốn cầm liên quan đến tính mạng của cô.

Lục Phi có thể hiểu được tâm trạng của cô, dù sao ai cũng không yên tâm giao mạng mình vào tay một người xa lạ.

Mình phải lấy ra một ít đồ thật, mới có thể làm cho đối phương tin phục.

Cho nên, thái độ của anh rất tốt mà nói: "Cô Tạ, gần đây cô hẳn là mệt mỏi vô lực, thường xuyên gặp ác mộng phải không? Hơn nữa, xúc cảm của cô trở nên tê dại, khó có thể cảm nhận được ấm lạnh. Cho dù uống nước sôi đun sôi, cũng rất khó cảm nhận được nóng."

Tạ Dao hơi kinh hãi, nhìn anh nói: "Sao anh nhìn ra được?”

Ngày hôm qua thiếu chút nữa cô đã bị bỏng thực quản, lúc ấy, cô ở trong nhà, người ngoài cũng không có cách nào biết.

Lục Phi cười cười, không giải thích.

Nói đùa, trên người cô đi theo một chuỗi mấy đồ bẩn thỉu dài như vậy, muốn không nhìn ra cũng khó!

Đương nhiên, chính cô cũng không nhìn thấy.

Đây là năng lực của Lục Phi, trời sinh anh đã có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn người khác.

“Cô Tạ, thứ cho tôi nói thẳng, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không quá ba ngày cô sẽ bệnh nặng không dậy nổi.”

“Chỉ có ba ngày? Anh chắc chứ?”

Ánh mắt Tạ Dao mở to, kiệt lực khống chế cảm xúc của mình.

“Cô Tạ, nếu như cô không tin tôi, có thể rời đi ngay bây giờ. Tiệm cầm đồ Tà của chúng tôi, cũng chưa từng cầu người ta buôn bán!”

Lục Phi đã nói rất uyển chuyển, không nói thẳng ra ba ngày sau nhận cơm hộp.

“Nhưng nể tình cô có danh thiếp của ông nội tôi, tôi vẫn muốn nói thêm một câu. Không ngại trước tiên lấy thứ cần cầm ra cho tôi ‘chưởng nhãn’, nếu không hài lòng với kết quả, cô không cầm cũng được.”

“Nếu như cô cảm thấy có thể, chúng ta lại nói tiếp.”

Chưởng nhãn là ngôn ngữ trong nghề, cũng chính là có ý tứ giám định.

Tạ Dao cân nhắc chốc lát, tựa hồ không có lựa chọn nào tốt hơn, cắn răng một cái từ trong túi nhỏ tùy thân mang theo, lấy ra một hộp trang sức màu đen to bằng bàn tay, đặt ở trên bàn trà.

“Thứ tôi muốn cầm, ở bên trong.”

"Kể từ khi tôi đeo thứ này, cơn ác mộng của tôi bắt đầu."

"Thành thật mà nói, tôi so với anh càng hy vọng, anh có thể tìm ra chính xác thứ này là gì. Nhưng bây giờ tôi tin không phải anh, mà là tấm danh thiếp này."

“Cô Tạ yên tâm, đương nhiên tôi sẽ dốc hết toàn lực.”

Lục Phi rất trịnh trọng đeo găng tay chuyên dụng vào.

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên anh chính thức chưởng nhãn, đồ vật bên trong còn rất có thể là vật đại hung, anh khó tránh có chút khẩn trương.

Hơi hít một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Anh cẩn thận mở hộp ra, nhưng sau khi nhìn thấy thứ bên trong, trong nháy mắt trợn tròn mắt.

Đây là cái gì???

Anh nghi hoặc đầy bụng, ngẩng đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Tạ Dao, thăm dò hỏi: "Cô Tạ, cô xác định là vật này ảnh hưởng tới cô?"

“Tôi vô cùng chắc chắn! Từ sau khi tôi đeo nó lên, mỗi buổi tối đều gặp ác mộng giống nhau!" Ngữ khí Tạ Dao vô cùng khẳng định, "Không, đó không phải là mơ, là chân thật!”

Lục Phi càng thêm kỳ quái, hỏi: "Mơ gì?”

Dường như Tạ Dao rất không muốn nhớ lại, ngón tay tái nhợt nắm chặt túi nhỏ hàng hiệu của cô.

Dừng một chút, mới nói: "Trong mộng có một bóng đen rất mơ hồ rất giống người đứng ở bên giường tôi, nhìn chằm chằm tôi. Tôi rất sợ, nhưng tôi không cử động được, cũng không phát ra được âm thanh nào.”

“Tôi không biết hình dung cái cảm giác này như thế nào, rõ ràng nhìn không thấy mặt nó, lại có thể cảm giác được ánh mắt của nó tràn ngập ác ý.”

“Nếu như chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện một lần, vậy tôi cảm thấy không có gì.”

"Nhưng nó xuất hiện ở đầu giường của tôi mỗi đêm, ý thức của tôi rất tỉnh táo, thậm chí không mở mắt ra, nhưng có thể nhìn thấy nó, đó không phải là thứ mà giấc mơ có thể giải thích."

"Tôi nghi ngờ nó không phải là một món đồ trang sức đơn giản, ném nó vào thùng rác bên ngoài."

“Nhưng đến buổi tối…”

Lông mi thật dài run rẩy, trong mắt Tạ Dao hiện ra sợ hãi không thể ức chế.

Lục Phi rất nghiêm túc nghe, không nói chen vào.

“Bóng người chẳng những không biến mất, ngược lại nhiều hơn một cái! Buổi sáng tỉnh lại, đồ vật kia rõ ràng bị tôi ném đi, lại trở lại trên cổ của tôi.”

“Sau đó tôi đã thử rất nhiều biện pháp, cho dù tôi ném nó xuống sông, hay là bỏ vào lửa đốt, hoặc là đập nát, đều không được, ngược lại chọc giận nó.”

“Mỗi lần tôi ném, bóng người trong mộng đều nhiều hơn một người... Mãi cho đến tối hôm qua, bên giường tôi đều có đông đảo bóng người.”

“Chúng nó đều đang nhìn tôi!”

Tạ Dao chăm chú nhìn Lục Phi.

"Anh có thể tưởng tượng được cái cảm giác đó không?"

"Cô không biết chính xác đến cùng họ đã làm gì cô, tại sao họ nhìn cô. Cô chỉ có thể cảm thấy cô đang khô héo nhanh chóng, cũng sắp hết thời gian."

Lục Phi gật đầu một cái, nếu lời cô nói là thật, quả thật khiến người ta sợ hãi.

Tạ Dao hít sâu một hơi, nói: "Cho nên, ông chủ Lục, anh có thể nói cho tôi biết thứ này rốt cuộc là cái gì không? Tại sao muốn quấn lấy tôi?”

Lục Phi lại đẩy hộp trang sức trở về.

“Xin lỗi, cô Tạ, tôi không giúp được cô.”

“Tại sao?”

"Bởi vì cô đang nói dối, trong này đồ vật căn bản không phải tà vật!"

_____________________________________________________

Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play