“Vận khí tốt? Tôi không nghe lầm chứ!”
Nghe Lục Phi nói như vậy, Hổ Tử vàng như nến da mặt giật giật, không biết nên khóc hay nên cười.
“Tôi sắp bị cái đồ chơi này hành hạ đến chết, cậu còn nói vận khí tôi tốt? Loại này vận khí tốt......Tặng cho cậu, cậu có muốn hay không?” Tàn hương kẹt tại cổ họng, hắn nói tới nói lui nói lắp ba, lắp bắp.
“Cậu không phải đem đồng tiền cầm cho tôi sao? Đồ tốt này đã là của tôi rồi.” Lục Phi cười hắc hắc, đem Hổ Tử đỡ ngồi xuống.
“Cậu nghỉ ngơi trước một lát, tôi đem nơi này dọn dẹp một lát.”
Nói xong, anh liền đem đưa bát đĩa tro giấy cho người âm cất vào túi nhựa, sau đó lại xúc không ít đất, đem Hổ Tử nôn chôn xuống.
Nơi này vắng vẻ đến đâu cũng là giao lộ, làm cho vừa dơ vừa loạn, người khác còn thế nào đi?
Lục Phi không phải người bệnh sạch sẽ có đạo đức, nhưng anh không thích bởi vì vấn đề của chính mình mà ảnh hưởng người khác.
Hổ Tử dựa lưng vào đèn đường, suy yếu thở phì phò, gặp Lục Phi một mặt bộ dáng thoải mái, không khỏi sinh ra hi vọng: “Lục Phi, tôi thật sự có thể cứu chứ?”
“Đương nhiên.”
“Cậu không phải tại dỗ dành tôi vui vẻ đi......Cậu yên tâm, tôi là người này phân rõ thị phi, coi như cậu cứu không được tôi, tôi chết đi cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền phức......”
“Coi như cậu tìm đến tôi, tôi cũng không sợ!” Lục Phi tức giận ngắt lời anh ta, “huống chi, tôi sẽ không chết! Tối thiểu hiện tại sẽ không chết, tôi đã biết đó là cái gì tà vật biết liền tốt đối phó.”
Hổ Tử con mắt lõm một lần nữa sáng lên: “Vậy rốt cuộc là cái gì?”
“Về trước đi lại nói, Ngã tư đường âm khí nặng, cậu bây giờ dương hỏa suy yếu, liền giống như phòng ở không đóng cửa, mấy thứ bẩn thỉu đều có thể tiến vào.”
Đem tất cả mọi thứ ném vào thùng rác, Lục Phi vỗ vỗ đất trên người, đỡ Hổ Tử đứng lên.
Hổ Tử hai mươi mấy tuổi như cái lão nhân xế chiều, thân hình cao lớn còng lưng thật sâu, được Lục Phi đỡ lấy một đường vừa đi vừa nghỉ. Lộ trình 20 phút, quả thực là như bỏ ra một giờ mới có thể trở lại hiệu cầm đồ.
Lục Phi đem anh ta ngồi lên ghế, cầm chìa khóa đi đến phòng ngủ ở hậu viện, mở ra một tủ cũ, từ bên trong lấy ra một tấm bùa vàng rất cũ.
Anh đem bùa vàng nhóm lửa bỏ vào trong chén nước, làm một chén nước bùa, đưa cho Hổ Tử đang nửa chết nửa sống .
“Đem cái này uống hết đi.”
“Cậu còn chê tôi nôn không đủ dữ dội à?” Hổ Tử mặt mũi tràn đầy kháng cự.
“Đây là bùa, có tác dụng trấn tà, cậu uống về sau liền không có khó chịu như vậy nói không chừng còn có thể ăn cơm.”
“Thật hay giả?” Hổ Tử dùng phát run tay tiếp nhận chén nước, “có đồ tốt như vậy, cậu thế mà không còn sớm cho tôi?”
“Đây không phải vì cậu tiết kiệm tiền sao, bùa này 200 một chén.” Lục Phi mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói, “nếu là buổi tối hôm nay có thể đem quỷ chết đói kia đưa tiễn đi, cậu liền không cần tiêu số tiền này, đáng tiếc việc này không có đơn giản như vậy. A, đúng rồi, mua đồng tiền còn bỏ ra 100, quay đầu nhớ kỹ đưa cho tôi.”
Trên thực tế, bùa vàng này là ông nội để lại cho anh, dùng một cái ít một cái, anh không nỡ.
“Không ngờ cậu còn tốt như vậy.”
Hổ Tử không nói cười khổ, bưng lấy cái chén trước thử thăm dò uống một hớp nhỏ, đợi một chút, phát hiện không có dấu hiệu nôn mửa, mới đem phần còn lại uống xuống.
“Mẹ nó, quá lâu chưa ăn cơm, ngay cả chén nước cũng ngon như vậy!”
Hổ Tử vẫn chưa thỏa mãn chậc chậc lưỡi, vừa để ly xuống, cảm giác trong bụng tuôn ra một dòng nước ấm, hướng về các vị trí cơ thể.
Tứ chi như Băng lãnh chết lặng được làm dịu, bụng phồng lên xẹp xuống đi không ít, ngay cả hàm răng ngứa ngáy cũng tốt hơn nhiều.
“Thật hữu dụng!” Hổ Tử vừa mừng vừa sợ, lại nhìn Lục Phi ánh mắt cũng không giống nhau .
“Tôi thật sự là phục cậu! Lục Phi huynh đệ, không, Lục Phi đại ca, cậu mau nói cho tôi biết, đồng tiền kia đến cùng là đồ chơi tà môn gì? Muốn đối phó phải làm cách nào?”
Lục Phi lấy ra đồng tiền kia, đặt ở dưới ánh đèn nhìn một chút, mới nói “cái này gọi tiền quỷ đói.”
“Ý gì?”
“Một loại tà vật đặc thù, muốn trở thành tiền quỷ đói điều kiện rất khắc nghiệt, không phải chỉ từ trong mộ móc ra là được. Đầu tiên, phải là tiền áp khẩu trong miệng người chết, tiếp theo, người chết nhất định phải là quỷ chết đói.”
Lục Phi mỉm cười nhìn xem Hổ Tử.
“Tiền áp khẩu không phải là ít , quỷ chết đói cũng không ít, nhưng hai cái này đụng vào nhau tỷ lệ, có thể nói là vạn người không được một. Cậu không phải vận khí tốt, là cái gì?”
Hổ Tử liên tục khoát tay: “Vận khí này ai thích ai muốn đâu! Cậu liền nói cho tôi biết, có thể đối phó làm sao là được.”
“Muốn giải Ngạ Quỷ Sát này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phiền phức cũng phiền phức, chủ yếu là cần một chút mộ phần đất của quỷ chết đói.”
“A? Cái này không phải là không làm được sao!” Hổ Tử mặt lại sụp đổ xuống dưới, “tôi ngay cả nó chôn cái nào cũng không biết, đi đâu tìm mộ phần đất của nó đây?”
“Yên tâm đi, tôi có biện pháp. Ngày mai chúng ta tới trước ngươi thu đồng tiền thôn, còn lại giao cho tôi. Hiện tại thời gian không còn sớm, trước đi ngủ. Không nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai khí lực ở đâu ra đào mộ?”
Lục Phi vỗ vỗ Hổ Tử bả vai.
Gặp Lục Phi nắm chắc như vậy, Hổ Tử liền đem một bụng vấn đề trả về, bị luân phiên giày vò, thân thể của anh ta cũng xác thực không chịu nổi.
Tựa ở trên ghế sa lon, cơ hồ là nhắm mắt lại liền ngủ mất.
Uống nước bùa xong, thân thể ấm áp không còn bị nôn mửa tra tấn, một giấc này là anh ta ngủ đến an tâm nhất trong mấy ngày gần đây.
Sáng sớm ngày kế tiếp.
Hổ Tử rốt cục có thể ăn cơm bình thường.
Ngồi tại quán ven đường, hắn một bên gặm nóng hầm hập bánh bao thịt, một bên gạt nước mắt.
Tướng ăn kia, Lục Phi Chân muốn giả vờ trang không biết anh ta.
“Cậu kiềm chế một chút, bùa này có thể có tác dụng đến ba ngày, ba ngày này đủ giải quyết quỷ chết đói kia.”
“Cậu không hiểu loại cảm giác đói bụng mấy ngày mấy đêm đâu! Dù là tìm không thấy mộ phần đất, tôi chính là chết cũng muốn làm quỷ chết no, tuyệt không làm quỷ chết đói. Sống sờ sờ chết đói, còn không bằng trực tiếp bị người ta tính toán giết .”
Hổ Tử ngay cả ăn sáu lồng còn chưa đủ, còn muốn đóng gói một chút ăn ở trên đường.
Làm ông chủ quán ven đường cảm động giống như tìm được tri âm, cứ nhất định phải đưa hắn hai lồng bánh bao.
Thôn nhận đồng tiền phía dưới Giang Đô, nằm trong một cái huyện thành vắng vẻ, vì nhanh lên chạy tới, Hổ Tử đi tìm bạn bè mượn một chiếc xe con.
Một đường lung lay lắc lư, Hổ Tử một bên ăn cái gì vừa lái xe, bỏ ra nửa ngày thời gian rốt cục cũng tới được cửa thôn.
“Ông chủ của ta lúc đó tại một gia đình đầu thôn Tây thu một chén sành cổ, chúng ta đi hỏi thăm một chút, nếu Lão Vương Bát bán đồng tiền chính là người trong thôn, nhất định có thể hỏi ra.”
Ăn cơm no rồi , Hổ Tử mặc dù vẫn còn gầy, nhưng người đã có tinh thần hơn rất nhiều.
Hắn dừng xe xong, dựa vào ký ức mang Lục Phi đi vào thôn, thuận lợi tìm tới gia đình kia.
Chủ nhà là một người đàn ông trung niên da ngăm đen, miệng đầy răng vàng. Bởi vì trước đó không lâu mới bán chén sành cổ, cho nên đối với Hổ Tử vẵn còn có ấn tượng.
“Chú à, muốn hỏi thăm chú một người .” Hổ Tử đưa cho hắn một điếu thuốc.
“Cậu nói đi.” người đàn ông trung niên đặt điếu thuốc lá ở trên lỗ tai.
“Trong thôn chúng ta có hay không một ông già, mặc một thân y quần áo màu đen, dép cao su màu xanh lá, người gầy gò?”
“Lão già không phải như vậy hết sao? Cậu nói tên của ông ta.”
“Tôi không biết ông ta tên gọi là gì.” Hổ Tử gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại lấy nói: “Tôi nhớ ra rồi, trên cổ ông ta có một khối đốm đen thật lớn, trên mu bàn tay cũng không ít.”
“Đốm đen?” Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, ánh mắt trở nên cổ quái, nhìn Hổ Tử hỏi: “Ngươi nghe ngóng người này làm cái gì?”
_____________________________________________________
Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!