Nhiệt độ trung bình trên đảo Đông Thăng là 21 độ, quanh năm không có sương giá, dù là mùa đông cũng không quá lạnh. Có điều vào tối qua, gió thổi rất mạnh, làm cửa kính rung lên từng hồi. Chung Tức tỉnh dậy khi trời vừa hửng sáng, anh khoác áo ngoài rồi bước đến bên cửa sổ để xem có tấm kính nào cần thay không.
Ngôi nhà này đã được sửa sang lại một năm trước khi ông ngoại qua đời, thực ra không quá cũ, chỉ là lâu ngày không có người ở nên thiếu đi hơi ấm của con người. Chung Tức ghi lại số kính cần thay, sau đó nhét tạm những miếng bìa cứng đã gấp sẵn vào khe giữa khung cửa và kính, gia cố tạm thời để tiếng gió không làm Hoắc Tiểu Bão thức giấc.
Dạo gần đây, Hoắc Tiểu Bão luôn ngủ cùng Chung Tức. Thật ra cũng không rõ là cậu nhóc không rời được Chung Tức, hay chính Chung Tức không nỡ rời xa nhóc nữa.
Hai người luôn phải ôm nhau mới có thể ngủ ngon.
Chung Tức quay lại bên giường, Hoắc Tiểu Bão vẫn đang say ngủ trong chăn. Điều kiện sinh hoạt trên đảo đương nhiên không thể so với dinh thự của giám đốc căn cứ, nhưng Tiểu Bão thích nghi rất nhanh.
Nhóc ngủ trên tấm chăn lông dày mà Chu Phỉ mua, mặc bộ đồ ngủ mềm mại, giấc ngủ thật ngọt ngào. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, hàng mi dài cong vút. Càng nhìn, lòng Chung Tức càng mềm mại hơn.
Có lúc anh thầm thấy may mắn, may mà thằng bé mới chỉ hai tuổi, cái đầu nhỏ xíu chưa chứa được nhiều thứ. Một giây trước còn sụt sùi nói nhớ ba, giây sau thấy bạn cún nhà hàng xóm liền thôi khóc, lau nước mắt rồi chạy đi chơi với bạn chó đốm. Nếu lớn thêm chút nữa, mọi chuyện sẽ chẳng còn đơn giản như vậy, sẽ phải cân nhắc rất nhiều điều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT