Khê Bảo nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Cháu cũng không rõ mình bắt đầu nhìn thấy từ lúc nào, lúc cháu đi ngủ thì nằm mơ thấy mình nhặt được một cái vòng màu trắng trên đường cái, ngày hôm sau cháu thật sự nhặt được một cái vòng màu trắng rất đẹp.”

Có điều hôm đó khi cô bé đưa cái vòng trắng cho mẹ, đã bị bà nội nhin thấy, bà nội giật lấy cái vòng, còn mắng mẹ không xứng đeo đồ đáng giá.

Vân Thanh Sam nghe cô bé kể nửa ngày trời, mới biết được vòng trắng mà cô bé nói là vòng bạc.

Anh ấy cảm thấy rất ngạc nhiên, thì ra năng lực của Khê Bảo không chỉ có thể biết trước được nguy hiểm, mà còn có thể nằm mơ nhặt được tiền.

Nếu không thì sao cô bé chỉ lên núi một chuyến mà nhặt được cả một món trang sức bằng vàng ròng cơ chứ, cái vận may này đúng là độc nhất vô nhị.

Quả nhiên là sao may mắn!

Được hời cho bà Chu kia, hừ, cầm đồ Khê Bảo nhặt được mà lại đối xử cay nghiệt với cháu ngoại và em gái anh ấy!

Với cái nết của bà ta, sau này đừng mơ có ngày lành.

Khê Bảo thấy cậu tin lời mình thì rất vui vẻ, cô bé liến thoắng kể hết những chuyện mình vẫn còn nhớ cho cậu nghe.

Vân Thanh Sam càng nghe càng cảm thấy ngoài sức tưởng tượng.

Anh ấy vốn định nghe cô bé kể lại rồi thử suy đoán quy luật năng lực nhìn thấy tương lai của cô bé, nhưng cô bé chỉ là một đứa con nít năm tuổi, kể chuyện này một ít, chuyện kia một ít, hứng thú chỗ nào thì kể chỗ đó mà thôi.

Sau một hồi lắng nghe, anh ấy chẳng mò ra được chút đầu mối nào, chỉ biết bây giờ cô bé có thể “nhìn thấy” một ít chuyện nguy hiểm sắp xảy ra, mà phần lớn là về người thân bên cạnh cô bé.

Vân Thanh Sam cũng không sốt ruột, bây giờ đã biết năng lực của cô nhóc này, anh ấy chỉ cần từ từ mò mẫm là được.

Chẳng qua Khê Bảo còn nhỏ, không biết là “nhìn thấy” những việc này có ảnh hưởng xấu gì tới sức khỏe của cô bé không.

Mới nghĩ tới đây, anh ấy liền thấy Khê Bảo ngáp dài, lại còn liên tục dụi mắt, khuôn mặt mơ màng sắp ngủ.

Anh ấy nhìn sắc trời, hai cậu cháu ra ngoài đi dạo lâu như vậy mà chỉ mới hơn bảy giờ tối, bình thường ở nhà họ hầu như tám giờ rưỡi mới bắt đầu ngủ nghỉ.

Vân Thanh Sam nhíu mày, chẳng lẽ ngủ nhiều chính là di chứng của việc Khê Bảo nhìn thấy trước nguy hiểm?

Anh ấy hơi lo lắng cho sức khỏe của Khê Bảo, dự tính ngày mai tiện thể bốc số, rồi để bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cô bé một lượt.

Chờ đến lúc Vân Thanh Sam ôm Khê Bảo trở lại phòng bệnh Vân Dịch Thần thì Khê Bảo đã nằm trong lòng anh ấy ngủ say sưa.

Lâm Trân thấy Khê Bảo nóng đến mức đầu cổ toàn là mồ hôi, cô ấy vội vàng giặt khăn tay rồi lau cho cô bé.

Trong phòng bệnh đơn có kê một cái ghế dài, Vân Thanh Sam đặt Khê Bảo lên ghế dài, còn mình ngồi dưới đất dựa lưng lên ghế, sợ Khê Bảo ngủ ngon quá trở mình sẽ lăn xuống đất, anh ấy tính tối nay cứ ngồi thế này ngủ là được.

Lâm Trân lén ca thán với Vân Thanh Bách: “Em Ba quan tâm con bé ghê, em thấy em ấy chưa từng để bụng Đông Tử như vậy bao giờ đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play