Nói cách khác, Hứa Tiểu Hoa kia vừa đến nhà gây chuyện thì thím Quế Mai đã lập tức chạy đến báo cho nhà họ ngay.
Chẳng qua lúc đó mọi người đều chỉ để ý đến chuyện em gái ly hôn, không ai nghĩ tới sự chênh lệch thời gian trong chuyện này.
Lần thứ hai là anh ấy nghe A Bằng kể lại, hôm đó Khê Bảo theo các anh lên núi, rồi nhắc nhở A Bằng rằng A Trình bị rắn đuổi.
Nhưng sự thật là lúc bọn họ đến thì A Trình vẫn bình thường, còn đang định trèo lên cây, mà trên cây thật sự có một con rắn đen to đùng.
Cộng cả hai lần lại, Vân Thanh Sam không thể nào không tin Khê Bảo thật sự có năng lực đặc biệt có thể tiên đoán được một ít nguy hiểm trong tương lai.
“Cậu đừng bỏ Khê Bảo nha, Khê Bảo không phải sao chổi đâu.” Thấy cậu Ba cứ nhìn chằm chằm mình một lúc lâu mà không nói gì, đôi mắt Khê Bảo ầng ậng nước mắt: “Khê Bảo sẽ không bao giờ nói lung tung nữa.”
Cô bé rất thích cậu, cũng thích được ở nhà bà ngoại, cô bé không muốn bị đuổi đi đâu, hu hu.
Vân Thanh Sam giật mình hoàn hồn lại, thấy Khê Bảo khóc mà lòng anh ấy đau xót, trái tim như bị ai bóp chặt, anh ấy vội vàng bế Khê Bảo lên, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau nước mắt lấm lem trên mặt cô bé: “Khê Bảo đừng khóc, sao cháu lại là sao chổi được chứ, nếu không nhờ có cháu thì hôm nay có lẽ cậu Ba xảy ra chuyện thật rồi, cháu chính là sao may mắn của cậu Ba kia mà, cậu thương cháu còn không hết sao lại đuổi cháu đi được.”
“Thật sao? Cậu thật sự không đuổi Khê Bảo sao?” Đôi mắt Khê Bảo đỏ hoe như thỏ con, nhìn thấy là đau lòng.
“Đương nhiên, cậu thương Khê Bảo nhất!” Vân Thanh Sam hứa hẹn: “Có cậu Ba ở đây, đừng ai hòng đuổi Khê Bảo đi!”
Khê Bảo phấn khích, ôm chặt cổ cậu Ba cọ qua cọ lại, trây trét hết nước mắt nước mũi lên cổ Vân Thanh Sam.
Cả người Vân Thanh Sam cứng đờ, anh ấy bất lực móc cái khăn tay trong túi ra lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt Khê Bảo.
Hồi trưa Khê Bảo nằng nặc đòi theo anh ấy lên huyện, Văn Lị đã nhét cái khăn tay này cho anh ấy, dặn anh ấy dùng để lau mồ hôi cho Khê Bảo, lúc đó anh ấy còn cảm thấy mình là đàn ông đàn ang lại cầm theo cái khăn tay dễ thương như vậy thì kỳ quá, nhưng tới lúc này đã thấy được lợi ích của cái khăn tay rồi.
“Khê Bảo, cháu nói cho cậu biết, có phải cháu có thể “nhìn thấy” một vài chuyện chưa xảy ra? Ví dụ như, có phải lúc trước cháu nhìn thấy mẹ bị bà nội đánh cho nên mới chạy sang nhà bà Hoàng cầu cứu không?”
Khê Bảo trợn mắt nhìn Vân Thanh Sam: “Sao mà cậu biết được?”
“Đoán.”
Khê Bảo gật đầu khen ngợi: “Cậu thông minh quá chừng.”
Vân Thanh Sam tức giận vỗ mông cô bé cái bốp: “Cháu bớt nịnh hót đi, nói cho cậu biết, cháu có thể nhìn thấy những “chuyện” đó từ lúc nào?”