“Hình như cháu nhìn thấy ông nội kìa cậu.” Khê Bảo gắp bún cho vào miệng, vừa nhai vừa nói.

Quán ăn này nằm phía đối diện hơi chếch cổng bệnh viện một chút, ngồi trong quán có thể nhìn thấy người ra vào bệnh viện.

Vân Thanh Sam sửng sốt vài giây, ông nội?

Anh ấy nhìn theo hướng chỉ của Khê Bảo, rồi thấy một người đàn ông tầm bốn, năm chục tuổi mặc một cái áo sơ mi màu xanh may bằng vải tổng hợp dắt một người phụ nữ tầm độ bốn mươi tuổi đi ra khỏi bệnh viện.

Không sai, người đàn ông đó chính là thợ mộc Dương, cha chồng cũ của em gái anh ấy.

Tay nghề ông ta không tệ nên thường có khách gọi đi làm công, cho nên nhà họ Dương có gia cảnh không tệ.

Có điều, nhìn ông ta nói nói cười cười với người phụ nữ bên cạnh, thái độ cả hai cũng rất thân mật…

Vân Thanh Sam dấy lên chút phỏng đoán, khóe mắt không khỏi giật giật, trong lòng cười mỉa một tiếng, quả nhiên cha nào con nấy.

Không biết là bà Chu có biết hay không nữa.

Chuyện này thú vị rồi đây.

Nhưng mà anh ấy lười để ý tới chuyện nhà họ Dương, em gái đã ly hôn, nhà họ Dương kia có thế nào chẳng liên quan gì tới em ấy cả.

“Khê Bảo, bây giờ cháu mang họ Vân, là con cháu nhà họ Vân, từ nay về sau nhà họ Dương không có liên quan gì tới cháu hết, ông ta không phải ông nội của cháu.” Khê Bảo là do em gái anh ấy nhặt về, mấy năm nay nhà họ Dương cũng chẳng hề thương yêu hay coi cô bé là con cháu trong nhà.

Chính tai anh ấy còn nghe thấy một vài đứa con nít trong thôn đó mắng Khê Bảo là đứa con hoang nhà họ Dương không cần.

Lúc đó anh ấy đã mắng đám con nít kia một trận, rồi tới thẳng nhà tìm người lớn của tụi nó.

Khê Bảo ngoan ngoãn đáng yêu, nhà họ Dương bọn họ không cần, nhưng nhà họ Vân cần!

Khê Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy ông nội không đánh cô bé nhưng luôn mắng chửi cô bé, Khê Bảo không thích ông nội chút nào.

Chỉ có ông bà ngoại là tốt thôi.

Cậu đã nói từ nay về sau ông nội không còn là ông nội của cô bé nữa, Khê Bảo nghe thế không khỏi mừng thầm.

Ăn uống no nê, Vân Thanh Sam lấy phần bún Khê Bảo chừa lại mang về bệnh viện cho Tiểu Thần ăn, ôi chao, cô bé còn để lại cho Tiểu Thần mấy miếng thịt, bản thân chỉ ăn hai miếng.

Đúng là một cô bé vừa hào phóng vừa đáng yêu.

Sau khi ăn xong, anh ấy tính dắt theo Khê Bảo đi loanh quanh mua chút đồ, thuận tiện đi bộ cho tiêu cơm.

Nhưng không ngờ lần này cô nhóc dính lấy anh ấy cả một ngày lại không muốn theo anh ấy đi chơi nữa, cuối cùng anh ấy phải nói sẽ dắt cô bé đi mua kẹo mới có thể dỗ được cô bé đi theo.

“Khê Bảo, cậu hỏi cháu chuyện này nhé?” Sắc trời dần tối, người đi đường cũng ít đi nhiều, Vân Thanh Sam không nén nổi tò mò mà nói hết khó hiểu trong lòng mình: “Tại sao hôm nay cháu nhất quyết phải theo cậu lên huyện?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play