Hôm nay anh ấy vốn định đến hẻm Bát Lý ở Đông Thành tìm anh Lương, mấy năm trước khi vẫn còn chính sách làm việc tập thể, nhà nào cũng con nít nheo nhóc.

Hồi đó nhà rất nghèo, mấy anh em bọn họ bèn lên núi đi săn, sau đó lén mang đi chợ đen bán.

Họ quen anh Lương từ lúc đó.

Chỉ là sau này anh ấy cưới vợ, có Đông Tử, xuất phát từ lo cho an toàn của bản thân và vợ con, anh ấy không tới chợ đen bán thổ sản nữa.

Lần này Tiểu Thần đổ bệnh, em gái lại vừa ly hôn, em Năm sắp về, em Sáu đi thủ đô học đại học, nhà ở cũng cần sửa sang… Trong nhà ngó đâu cũng cần tiền.

Vân Thanh Sam nghe nói gần đây anh Lương bán thuốc lá, kiếm được không ít tiền, lần này lên huyện anh ấy cũng định hỏi thăm thế nào, ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện này đâu.

Nếu chiều nay anh ấy thật sự tới hẻm Bát Lý tìm anh Lương, nói không chừng sẽ bị bắt.

Nghĩ vậy, anh ấy không khỏi liếc mắt nhìn Khê Bảo.

Hôm nay cô bé cứ có vẻ rất bất an, anh ấy đi đâu Khê Bảo quyết theo tới đó, có phải… Cô bé cảm nhận được cái gì không?

Dường như Khê Bảo cảm nhận được ánh mắt của anh ấy, cô bé quay đầu lại, thấy cậu Ba đang nhìn mình, cô bé không khỏi mỉm cười với anh ấy: “Cậu Ba ơi, anh Bốn làm thầy của Khê Bảo, dạy Khê Bảo đọc sách này.”

Vân Thanh Sam bỗng an tâm trở lại, anh ấy mỉm cười: “Vậy Khê Bảo chăm chỉ học hành nhé, chờ hai năm nữa Khê Bảo đến tuổi đi học, cậu sẽ cho cháu đi học!”

Khê Bảo chạy lạch bạch đến bên cạnh Vân Thanh Sam, trèo lên người anh ấy, ôm cổ rồi dán mặt mình lên mặt anh ấy, nói: “Cậu Ba chính là cậu tốt nhất trên đời!”

Vân Thanh Sam không nhịn được mà hôn lên má cô bé: “Khê Bảo nhà mình đúng là áo bông nhỏ của cậu mà.”

Tuy rằng anh ấy cũng mới vừa thân thiết với Khê Bảo, nhưng anh ấy đã thật lòng yêu thường Khê Bảo như con gái.

Vân Thanh Bách thấy vậy thì thấy chua như ăn giấm, anh ấy cọ khuôn mặt râu ria xồm xoàm của mình lên khuôn mặt mềm mại của Khê Bảo: “Khê Bảo này, cậu Hai thì sao?”

Khê Bảo ngứa tới mức cười khúc khích: “Cậu Hai cũng là cậu tốt nhất.”

Vân Thanh Bách ghẹo cô bé: “Nếu là tốt nhất thì chỉ có một thôi, cậu với cậu Ba ai mới là cậu tốt nhất?”

Khê Bảo nhìn cậu Hai, rồi lại nhìn cậu Ba, đôi mắt đen láy đảo tròn.

Làm sao bây giờ, cô bé vẫn thích cậu Ba nhất, giờ cô bé phải làm gì đây!

Nếu như cô bé nói thật thì cậu Hai có bị tổn thương không?

Vân Thanh Sam bế Khê Bảo lên, đắc ý nói: “Khê Bảo ở cùng em cả ngày, đương nhiên là thân với em nhất! Đi, cậu dắt cháu đi ăn tối, sau đó mình đi mua chút đồ mai mang về nhà nhé.”

Vân Thanh Bách cũng không chọc ghẹo cháu gái nữa, hỏi: “Không phải em nói lên huyện có việc sao?”

“Ừm, vốn có việc nhưng bây giờ không cần nữa, mai em dắt Khê Bảo về, anh chị cũng đừng tiếc tiền, sắp khai giảng rồi, sức khỏe Tiểu Thần tốt lên mới là điều quan trọng nhất.”

Vân Thanh Bách gật đầu: “Anh hiểu mà.”

Bây giờ cũng đã sắp sáu giờ tối, vì đang mùa hè nên sắc trời vẫn còn sáng, Vân Thanh Sam dắt Khê Bảo đến cửa tiệm gần bệnh viện ăn bún.

Bún đựng đầy trong một tô lớn, có thêm nước hầm xương, thả mấy cục thịt viên, vài miếng thịt nạc mỏng và mấy cọng rau xanh, húp một ngụm nước lèo, vô cùng thơm ngon.

Khê Bảo không thể ăn hết nhiều như vậy, cũng may bọn họ có cầm theo hộp cơm, chia ra một nửa lát nữa sẽ mang về cho Vân Dịch Thần.

Khê Bảo vừa ăn vừa tò mò nhìn ra đường phố bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play