Trong lòng ta vui như nở hoa, cuối cùng ngày này cũng đến rồi.
Hạ lão gia lấy sổ chi tiêu trong nhà ra, bắt đầu phân chia. Ông ta nói với lão tứ.
“Những năm qua cho ngươi ăn học lấy vợ, trong nhà cũng bỏ ra không ít tiền. Cha chia cho ngươi hai mẫu ruộng phì nhiêu, ba mẫu ruộng khô, 250 cân lương thực.”
Tứ thẩm không nhịn được lên tiếng.
“Cha, hai mẫu ruộng phì nhiêu thì khá ít, lúc con về làm dâu thì nhà mẹ đẻ đã cho 20 lượng của hồi môn đó.”
Hạ lão bà tức giận mắng.
“Các ngươi không cần ăn uống hả, lão nương nuôi cả nhà các ngươi không cần phải bỏ tiền ra hay sao?”
Hạ lão tứ đứng ra bênh vực thê tử.
“Cha, không có ngân lượng, con đưa nương tử ra ngoài sống thế nào được?”
Không muốn nghe tranh cãi nữa, Hạ lão gia quyết định.
“Đưa 20 lượng của vợ lão tứ cho chúng. Chia thêm 10 lượng bạc tiền ra ở riêng.”
“Cái gì? Ông à, ông nói nhẹ nhàng thế, cả nhà chỉ có 100 lượng bạc thôi. Cho đi 30 lượng, nhà chúng ta phải sống thế nào?”
Hạ lão tứ có vẻ không tin.
“Nhà mình sao chỉ có 100 lượng được chứ?”
“Lão tứ, ý của con là sao? Ta luôn cho rằng con là một đứa hiếu thuận...”
“Mẫu thân, con hiếu thuận với người nhưng con cũng không thể chết đói được. Trong bụng Hồng Ngọc còn có đứa bé nữa...”
“Câm miệng hết đi, lấy 30 lượng đưa cho nhà lão tứ, chuyện này quyết định vậy đi.”
Xong nhà lão tứ, ông ta quay qua nhà lão tam.
“Cả nhà các ngươi chuyển ra ngoài ở. Chia cho các ngươi hai mẫu ruộng phì nhiêu, ba mẫu ruộng khô và 10 lượng bạc.”
Phản ứng lần này của Hạ lão bà càng mãnh liệt hơn, giọng hét lên giống như heo bị chọc tiết.
“Cái gì? Cả nhà lão tam ăn hại, đâu cần phải cho nhiều như vậy. Liễu thị ngày trước chẳng có một đồng của hồi môn nào.”
“Tổ mẫu à, chúng ta cũng đâu có yêu cầu nhiều. Tổ phụ muốn nhà chúng ta chuyển ra ở ngoài. Không có ngân lượng, chúng ta sống thế nào được?”
“Phi, lão nương mặc kệ các ngươi.”
“Ha, hóa ra bà không cho chúng ta đường sống.”
Nói tới đây ta cầm lấy một sợi dây thừng, vừa đi vừa nói nếu không cho nhà ta sống vậy thì để ta treo cổ chết ở cửa Hạ gia. Dù sao ra ngoài cũng chết, chi bằng chết ở Hạ gia, chúng ta sống là người của Hạ gia, chết cũng là ma của Hạ gia. Vừa nói vừa đi ra cửa.
Trong lúc cha mẹ còn đang muốn cản lại, Hạ lão gia tức giận đập bàn, gọi ta lại.
“Đứng lại, làm như lúc nãy nói, chia cho các ngươi hai mẫu...”
Chưa đợi ông ta nói xong, Hạ lão bà đã vội ngăn lại.
“Ông ơi, hay là chúng ta đem nhà lão tam cho nuôi đi. “
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cả nhà chúng ta, bà ta nở nụ cười đắc ý nói tiếp.
“Khôi Đường thúc có ơn với nhà chúng ta, ông ấy sống một mình nhiều năm như vậy. Đem nhà lão tam cho bên đó nuôi là hợp nhất.”
Hà lão gia cũng bắt đầu cân nhắc về ý kiến này.
“Nhà lão tam là huyết mạch của Hạ gia, sao có thể cho Lưu gia nuôi được.”
“Cả nhà chúng là lũ ăn hại. Liễu thị lại không biết sinh. Ông còn hy vọng nhà lão tam nối dõi tông đường cho nhà ta sao?”
Lời này thực sự khiến cha nương của ta tổn thương, cha cũng đang mím chặt môi kìm nén.
“Bà cũng nói rồi đấy, lão tam không có con trai, Khôi Đường thúc chưa chắc đã đồng ý.”
Hạ lão bà trong lòng nghĩ nếu cho nuôi được nhà lão tam, thì ngân lượng cũng không phải chia nữa. Nhưng ngoài miệng bà ta vẫn nói.
“Dù sao thì vẫn phải thử chứ. Khôi Đường thúc có nhà có đất, nếu thực sự có thể cho nuôi nhà lão tam. Cũng không cần phải sống khổ sở với chúng ta nữa.”
“Chuyện cho nuôi thì đợi ta và Khôi Đường thúc bàn bạc rồi tính.”
Trong phòng nhà Hạ lão tam.
“Cha nó à, có phải chàng cũng trách thiếp không sinh được con trai cho chàng không?”
“Không có, ta không trách nàng.”
“Là do thiếp không tốt, chàng, chàng bỏ thiếp đi...Chàng lấy thêm một thê tử tốt, sinh cho chàng đứa con trai.”
“Đừng nói linh tinh, ta sẽ không bao giờ bỏ nàng đâu.”
“Cha nương, hai người hãy nghĩ xem, nếu mà không cho nuôi được. Chúng ta bị đuổi ra khỏi Hạ gia thì phải làm thế nào đi. Vì để bớt ngân lượng, bây giờ tổ phụ và tổ mẫu đã định đuổi chúng ta ra khỏi nhà rồi. Nhưng chuyện cho nuôi, thúc công bên đó sợ là sẽ không đồng ý.”
Cha ta cũng gật đầu đồng ý với suy nghĩ của ta.
“Mấy năm qua số người nhìn chằm chằm vào nhà đất của thúc công không ít, nhưng đều bị thúc ấy xử lý hết. “
Nương của ta có chút lo lắng.
“Đến lúc đó không cho nuôi được...cha nương chắc chắn sẽ lại đổ lỗi lên đầu chúng ta.”
Ta nhìn cha nương, nghiêm túc nói.
“Vì thế, chúng ta phải nghĩ cách để được ra ở riêng đường đường chính chính.”
Lúc này từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Hạ lão gia ra ngoài thì nhìn thấy các vị thúc bá có địa vị cao trong thôn đều đang đứng trước cửa. Thôn trưởng là người lên tiếng trước.
“Nghe nói hai con trai của ông muốn ra ở riêng? Chuyện nhà ông làm ầm ĩ khắp thôn rồi. Các thúc bá không ngồi yên được nữa. Nên qua đây xem rốt cuộc nhà ông phân gia thế nào rồi.”
“Mời các vị vào trong nhà.”
Ta nhìn thấy đám người thôn trưởng, trong lòng nghĩ, có nhiều người làm chứng như vậy, xem ông thiên vị thế nào.
Hai giờ sau, xem giấy tờ phân gia xong, Hạ lão gia chốt lại.
“Tuy nhà lão tứ ở riêng, nhưng vẫn ở tại nhà này. Do nhà lão tam muốn làm nhà riêng, nên cho các ngươi thêm 10 lượng bạc. Nhưng...ngày mai các ngươi phải chuyển ra ngoài ngay.”
Cha tôi sững sờ khi nghe lời này, muốn tiến lên cầu xin cha cho ở thêm một thời gian trước khi tìm được chỗ ở mới. Nhưng lại bị Hạ lão gia hất tay ra.
Hạ lão bà chỉ mong sớm đuổi được chúng ta đi càng nhanh càng tốt.
“Hừ, đồ bất hiếu. Mau đưa cả cái nhà ăn hại của ngươi cút đi. “
Đúng lúc này Khôi Đường thúc lên tiếng.
“Để chúng ở chỗ của ta trước đi. Đợi dựng xong nhà, thì chuyển ra ngoài.”
Cha ta vội vã nói lời cảm ơn. Sau đó cả nhà về phòng thu dọn đồ đạc, đồ dùng không nhiều nên rất nhanh đã thu thập xong. Trước khi đi, ta xoay đầu nhìn căn nhà cũ này lần cuối. Kiếp này, mọi thứ đã thay đổi, ta nhất định sẽ không giẫm nên vết xe đổ của kiếp trước nữa.