Trong đêm mưa tầm tã, ta đang bay lơ lửng giữa không trung, không hề có cảm giác bị mưa xối vào người. Nhìn xuống bên dưới, ta thấy một thân thể lạnh ngắt nằm trên mặt đất.

“Đó là ta, ta chết rồi sao?”

Ta bay tới ngồi xuống cạnh thi thể của chính mình, ánh mắt đượm buồn, chỉ vì ta là nha hoàn đã ký khế ước bán đứt. Vậy nên có thể thoải mái đánh chết sao? Họ vu oan nói ta quyến rũ lão gia. Một lão già háo sắc năm mươi tuổi, đáng tuổi tổ phụ mình...haha, thật buồn cười.

Trong lúc ta đang thương xót cho số phận bi thảm của bản thân, bỗng có tiếng bước chân đang đi tới gần. Ta nhìn thấy đó là một thư sinh dáng người cao thẳng, nhưng có chút gầy gò, đường nét gương mặt tinh xảo, cực kỳ tuấn mỹ.  

Ta bay tới, giơ tay chào hỏi.

“Huynh là...”

Thư sinh không đáp lại mà đi xuyên thẳng qua cơ thể ta, chàng chắp tay hướng thi thể trên mặt đất của ta cúi vái.

“Tiểu sinh Lâm Tấn, trên đường tham gia thi Phủ thì gặp thổ phỉ. Muốn mượn cây trâm cài trên đầu cô nương để dùng.”  

Ta cảm thấy khó hiểu.

“Mượn trâm tóc?”

Thư sinh nói xong thì đưa tay rút cây trâm vàng đang bị cắm giữa trán của ta.  

Ta kinh hoảng hét lên, muốn lao tới cản lại.

“Này! Huynh muốn làm gì?”

Thư sinh nắm chặt cây trâm trong tay, nhìn thi thể của ta nói.

“Nếu như cô nương có oan khuất, tiểu sinh nhất định sẽ điều tra rõ, để giải oan cho cô nương.”

Ta sững người, ngơ ngác nhìn thư sinh.

“Sẽ rửa oan cho ta sao?”

Trước khi đi, thư sinh đã giúp chôn cất thi thể của ta, còn lập một bia mộ trống không có tên.

Ta nhìn theo bóng lưng của chàng nói lời cảm tạ.

“Cảm ơn huynh! Ta sẽ ghi nhớ tướng mạo của huynh, nếu có kiếp sau...”

Nói chưa hết câu, linh hồn đang lơ lửng của ta dần trở nên trong suốt, sau đó tan biến vào hư không.

Thân thể của ta có chút nặng nề, bên tai là âm thanh khóc nức nở của ai đó, nghe kỹ thấy khá giống tiếng của nương ta.

“Hu hu, Thảo nhi, con mà chết, nương cũng không sống nổi.”

Sau đó là tiếng cha ta khuyên nhủ.

“Nói linh tinh gì vậy, Thảo nhi đã hạ sốt rồi. Nàng mau đi làm đi, nếu không nương lại mắng cho đấy.”

Ta ngồi bật dậy từ trên giường, ánh mắt khó tin gọi.

“Cha, nương?”

Không phải ta đã chết rồi sao? Lẽ nào cả nhà chúng ta gặp nhau ở địa phủ? Đang nghĩ vậy thì cái ôm ấm áp của nương ta truyền tới.

“Thảo nhi, Thảo nhi. Cuối cùng con đã tỉnh lại rồi, con làm nương sợ quá.”

Cha đứng bên cạnh cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Tỉnh rồi là tốt, tỉnh rồi là tốt. Con bé này, sau này không được cãi lại tổ mẫu nữa, cãi lại người lớn là bất hiếu đó.”

Ta nhìn vào cánh tay đầy dấu vết bầm tím, không cần nghĩ cũng biết đây là bị bà già kia đánh.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chửi mắng đầy cay nghiệt.

“Chết tiệt, trốn hết ở trong nhà lười biếng, có định làm việc nữa không hả?”

Nương ta run rẩy đáp lại.

“Con...con đi làm ngay đây ạ.”

Cha cũng mang nông cụ rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò.

“Thảo nhi, con nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Ở trong phòng chỉ còn lại mình ta, lúc này ta mới có thể bình tĩnh quan sát hoàn cảnh xung quanh. Ta đây là trọng sinh về lúc bảy tuổi? Kiếp trước, lúc tám tuổi ta bị tổ mẫu bán đi. Bây giờ, ông trời cho ta cơ hội để cứu vãn lại tất cả sao?

Ta chợt xoay đầu nhìn về phía chiếc giường nhỏ trong phòng, thấy hai muội muội vẫn đang bình an nằm đó. Ta vội vàng ôm hai đứa nhỏ vào lòng, không kìm nén được xúc động.

“Tiểu Vũ, Lương Trà. Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Các muội yên tâm, kiếp này, tỷ tỷ tuyệt đối không để đám khốn nạn đó bán các muội đi nữa.”

Rầm!

Tiếng đạp cửa vang lên, người đi vào chính là tổ mẫu ác độc của ta. Bà ta trên tay cầm cán chày, chỉ vào ta hét lớn.

“Đồ ăn hại xui xẻo, còn không dậy đi làm đi.”

Ta nhìn bà già trước mặt bằng ánh mắt căm hận. Người phụ nữ này chính là kẻ đã bắt đầu cho chuỗi bi kịch của cả nhà ta. Hai muội muội nghe thấy tiếng động lớn liền sợ hãi khóc òa lên.

“Khóc cái gì mà khóc, nhà có tang à!”

Bà ta vừa mắng vừa giơ cán chày lên muốn đánh xuống, ta hoảng sợ ôm chặt hai muội muội trong lòng. Nương ta từ ngoài chạy vội vào ôm lấy chúng ta bảo vệ, cái chày của tổ mẫu đánh thẳng lên đầu của nương, búi tóc cũng vì thế mà bị bung ra.

Bà ta không chút thương tiếc, vẫn muốn ra tay đánh tiếp.

“Đồ ăn hại chết tiệt, đồ gà không biết đẻ trứng. Lão nương cho ngươi ăn, cho ngươi uống. Kết quả ngươi sinh cho lão nương một đống đồ ăn hại.”

Ta không nhịn được nữa, đi tới che chắn trước người nương, trừng mắt với bà ta.

“Dừng tay lại, không được đánh mẹ ta.”

Vừa dứt lời, trên mặt ta bị ăn nguyên một cái tát, lực tay rất mạnh khiến gò mà của ta sưng đỏ.

“Lũ vô ơn, đợi bà mối Lý tới. Đám ăn hại các người, ta sẽ bán hết một lượt.”

Nghe vậy, ta tức đến nghiến răng, trong lòng căm giận nghĩ, bà ta tưởng rằng, sống lại thêm một kiếp, ta sẽ để cho bà ta bắt nạt nữa sao?

Kiếp trước những người này đã dày vò cha mẹ ta, họ làm trâu làm ngựa suốt đời, cuối cùng bị chết vì quá mệt...Các muội muội tuổi còn nhỏ đã bị bán đi, đợi đến khi ta đi tìm, ngay cả xương cốt cũng không còn. Còn đám quỷ hút máu kia lại có thể sống cuộc sống sung sướng.

Kẻ yếu sẽ bị bắt nạt, ngựa hiền sẽ bị người cưỡi. Bi kịch của kiếp trước, ta tuyệt đối sẽ không lặp lại nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play