Nương thấy ta bị đánh, vội vàng ôm chặt ta khóc nức nở.
“Thảo nhi, đều do nương vô dụng, nếu mà nương sinh cho con được một em trai thì đã tốt rồi.”
Ánh mắt ta lạnh lùng, không cho là đúng nói với nương.
“Nương, bao nhiêu năm như vậy rồi, lẽ nào nương vẫn chưa hiểu sao? Cho dù nương có sinh con trai, tổ mẫu cũng sẽ không đối xử tốt với nhà chúng ta đâu. Không có con trai, chẳng qua chỉ là cái cớ cho việc bà ta thiên vị mà thôi.”
Ta nhìn thẳng vào mắt nương, nghiêm túc hỏi.
“Nương, nương đã từng nghĩ đến việc. Chúng ta sẽ ra sống riêng chưa? Nương, con nói là nhà chúng ta ra ở riêng đi...”
Nương sợ hãi vội bịt miệng ta lại.
“Im miệng! Mấy lời này hãy để trong bụng thôi, nếu mà để tổ mẫu con nghe thấy, thì sẽ đánh chết con đấy.”
Ta vẫn không ngừng lại, ánh mắt đáng thương nhìn nương.
“Cho dù không bị đánh chết, cũng sẽ bị đói mà chết.”
“Thảo nhi, con đừng nghĩ lung tung nữa, đói rồi đúng không? Nương đi lấy cho con ít cơm.”
“Nương, cơm mà nương nói là một bát cháo sao? Bên trong có bao nhiêu hạt gạo dùng mắt thường cũng có thể đếm hết được. Như vậy có thể chống đói được sao? Rõ ràng nương và cha mới là người làm nhiều việc nhất nhà. Nhưng chỉ có nhà chúng ta là không được ăn no.”
Nương nghe xong cũng không kìm nén được, ôm ta bật khóc.
“Thảo nhi, ở với nương, con đã phải chịu khổ rồi.”
Không ai biết lúc này, cha ta đã đứng ở ngoài cửa nghe thấy cuộc trò chuyện của thê tử và con gái. Bàn tay muốn đẩy cửa của ông cũng khựng lại giữa chừng.
Đúng lúc này, tiếng quát mắng của tổ mẫu lại vang lên.
“Liễu thị, mày chết ở đâu rồi, còn không mau dọn bàn rửa bát đi.”
Nương nhanh chóng lau nước mắt, rồi vội vội vàng vàng đi ra cửa.
“Thảo nhi, con trông các em nhé, nương đi làm đây.”
Ta nhìn theo bóng dáng vội vã của nương, trong lòng cảm thấy bất lực, đến khi nào nương mới học được cách phản kháng đây?
Rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, ta đã bị nương gọi dậy. Cha và nương đều thương ta, nhưng họ sợ tổ mẫu không thấy ta làm việc thì lại đánh mắng.
Ta dụi mắt ngồi dậy, vừa ra cửa đã thấy cảnh nương bận rộn không ngừng nghỉ, vừa nấu cơm, vừa gánh nước, lại còn phải cho lợn gà ăn. Hai chậu quần áo to đùng cũng được đặt trước mặt ta.
“Trước khi trời sáng phải giặt quần áo xong xuôi, nếu không bà của con mà dậy sẽ lại nói đấy.”
Ta nhìn chằm chằm vào đống quần áo của mười mấy người trong nhà, cố tình nói thật to.
“Nương, đại nương, nhị nương đều không phải dậy sớm sao?”
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút. Con đừng làm ồn ông bà đang ngủ.”
Ta không nghe, còn lấy chân đá mạnh đống củi trong sân, ta muốn làm cho mấy người trong nhà kia không thể ngủ được nữa.
Đúng như mong đợi, cửa bị đẩy mạnh ra, tiếng gào thét của bà già kia cũng theo đó mà vang lên.
“Cái thứ chết bầm nào gây sự đấy, muốn chết hả? Đồ nghiệt chủng chết tiệt, mày muốn chết à?”
“Bà gọi ta là đồ nghiệt chủng, vậy bà là gì chứ? Bà già nghiệt chủng?”
Bà ta tức đến mức gần như bốc khói.
“Đồ súc sinh, nhà ngươi vừa nói cái gì hả?”
Nương sợ hãi vội đi tới kéo tay ta.
“Thảo nhi, con nói linh tinh gì thế?”
Tổ mẫu tức điên, giáng cho nương ta một cái tát rất mạnh, vừa đánh vừa mắng.
“Đồ ti tiện nhà ngươi, nhìn xem ngươi đã sinh ra cái đồ ăn hại gì. Đồ nghiệt chủng chết tiệt.”
Thấy nương bị đánh, ta không nhịn được nữa, nhìn con dao ở trên thớt, ta cầm lấy rồi chỉ thẳng vào mặt tổ mẫu.
“Nếu bà dám đánh mẹ ta nữa, ta sẽ...”
Không đợi ta nói hết, tổ mẫu khinh miệt nhìn ta, bà ta cũng không tin con nhãi này dám làm gì.
“Thì sẽ thế nào, cái đồ lòng lang dạ sói chết dẫm nhà ngươi, ngươi dám ra tay với lão nương chắc.”
Mặc dù ta rất muốn chém chết bà già này, nhưng làm vậy thì rất không lý trí.
“Ta không dám ra tay với bà. Nhưng ta có thể giết sạch lũ gà này.”
Vừa nói xong, ta đã tóm lấy một con gà trong sân đặt lên bàn, cầm dao chặt đứt cổ gà, máu gà văng tung tóe, bắn cả lên mặt ta.
“Tổ mẫu, đón Tết bà còn không nỡ giết một con gà nào. Hôm nay chi bằng ta thay bà giết, coi như là đón Tết sớm. Nếu bà còn động vào nương ta, ta không chỉ giết số gà này, ngay cả hai con lợn ta cũng giết nốt.”
Đám đại nương, nhị nương, tứ thẩm đứng ở cửa, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài mới lững thững đi ra ngoài.
“Mẫu thân, có chuyện gì vậy?”
“Các ngươi đến mà xem đồ nghiệt chủng này, lại dám ra tay với lão nương, còn giết gà nhà mình.”
Sắc mặt Nhị nương lúc này mới biến sắc.
“Cái gì? Đó là gà mái để đẻ trứng đó.”
Đại nương thì tức giận chỉ vào mặt nương ta nói.
“Vợ lão tam, ngươi dạy con thế nào vậy? Tuổi còn nhỏ mà đã như thế, phải dạy dỗ một trận mới được.”
Nương muốn ôm ta vào lòng nhưng ta tránh ra, trên tay cầm con dao dính đầy máu gà, nhìn chằm chằm đám người kia.
“Nương, người tránh ra. Bọn họ đang bắt nạt nương đấy. Việc trong nhà đều một mình nương làm hết, làm sấp mặt cũng không hết việc. Chúng ta cũng không cần nhịn nữa. “
Tổ mẫu nhìn đám con dâu quát lên.
“Các ngươi đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không mau giúp ta bắt con nha đầu chết tiệt đó lại.”
Mấy người đại bá nương nhìn dáng vẻ cầm dao của ta thì có chút sợ, không một ai dám tiến lên. Tứ thẩm nói mình đang mang thai nên không tiện, Nhị nương thì sợ hãi con dao trong tay ta nên cũng bất động. Chỉ có Đại nương chỉ vào ta muốn mắng chửi, nhưng chưa đợi bà ta nói xong, ta đã giơ con dao chém tới. Khiến cho bọn họ sợ tới mức hét toáng lên.
Nhị nương giả vờ ngất xỉu, nằm im bất động trên mặt đất.
Ta thấy cảnh này thì biết bà ta đang muốn ăn vạ, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, ta quay qua nói với nương.
“Nương, mang nước vo gạo còn thừa hôm qua ra đây cho con. Đổ lên đầu của Nhị nương là được. Nếu như Nhị nương không tỉnh lại được, chẳng phải là con giết người rồi sao? Vì vậy phải làm cho bà ấy tỉnh lại mới được.”
Nhị nương đang giả ngất trên mặt đất, trong lòng tức giận mắng. Cái đồ tiện nhân này, vậy mà dám có ý định dội nước bà ta.
Từ trên mặt bị một chậu nước xối thẳng vào mặt, bà ta cũng không nhịn được nữa, bật dậy hét toáng lên, miệng mắng chửi không ngừng.
Thấy Nhị nương bị chọc tức, ta càng vui vẻ.
“Nhị nương quả nhiên đã tỉnh lại rồi, ta đã nói cách này có tác dụng mà.”
Tiếng chửi mắng trong nhà nhanh chóng thu hút các hàng xóm xung quanh tới xem, họ vừa xem vừa xì xầm bàn tán.
“Hạ gia đang làm gì thế? Sao lại ồn ào như vậy?”
“Không biết nữa. Hình như là đứa con gái lớn của tam phòng đang gây chuyện.”
Ngay lúc này, một giọng nói già nua nghiêm nghị quát lớn.
“Ồn ào cái gì, còn có quy tắc không hả?”
Nhìn người tới, ta thầm khinh bỉ, cuối cùng ông ta cũng chịu xuất hiện rồi, giữ bình tĩnh tốt thật đấy.