Hạ lão gia không thể nghe nổi nữa, tức giận gầm lên.
“Không cãi nhau nữa, còn định gây ra bao nhiêu chuyện nực cười đáng xấu hổ nữa hả? Cút hết về phòng cho ta.”
Trong nhà chính, mọi người đều ngồi yên vị trên ghế. Chỉ có một nhà 3 người chúng ta đứng đó.
Hạ lão gia là người lên tiếng đầu tiên.
“Lão tam, ngươi thấy thế nào?”
Cả ta và nương đều nhìn về phía cha ta với ánh mắt hy vọng. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng cha ta cũng nói.
“Cha, con không muốn ra ở riêng.”
Ta nghe xong như bị sét đánh ngang tai, tất cả những nỗ lực ngày hôm nay của ta đều chỉ vì chờ giây phút này. Vậy mà...
Tiếng cười khinh bỉ, châm chọc của Hạ lão bà vang lên.
“Đương nhiên là ngươi không muốn ra ở riêng. Huynh đệ của ngươi đều là người đọc sách, sau này có được công danh, không phải ngươi được hưởng ké sao. Làm có chút việc mà đã kêu mệt kêu khổ. Lão nương nuôi ngươi có tác dụng gì chứ.”
Hạ lão gia ánh mắt không vui, ông ta thấy nhà lão tam không muốn ra ở riêng mà lại gây một trận ầm ĩ như vậy. Nhà này cũng không chứa chấp được nhà lão tam nữa rồi.
Ta tức giận muốn hỏi cha vì sao lại không chịu phân gia. Cha ta chỉ cười muốn xoa đầu ta an ủi.
“Thảo nhi, đi giúp nương con làm cơm đi. Chuyện người lớn, trẻ con đừng nhúng tay vào.”
Ta tức giận không cho cha chạm vào, bước chân bịch bịch chạy ra ngoài. Ánh mắt cha buồn buồn nhìn theo ta, đều do cha vô dụng, để các con phải chịu khổ.
Buổi tối tại phòng lão đại, hai phu thê đang nói chuyện với nhau.
“Tướng công, nhà lão tam muốn ra ở riêng, chàng mau bảo cha nương đồng ý đi.”
“Vậy...nếu nhà họ đi, thì việc nhà ai sẽ làm?”
Chuyện này Đại nương sau khi nghĩ lại thì thấy việc cho nhà lão tam tách ra riêng vẫn tốt hơn. Nếu sau này trong nhà có người đỗ công danh, sẽ bị nhà lão tam kéo chân sau.
“Có thể thuê một bà đầy tớ.”
“Nhưng...nhưng thuê người thì phải bỏ tiền ra...”
Đại nương tức giận véo hắn một cái, Hạ lão đại phải lên tiếng xin tha.
“Tiền cũng đâu cần chàng bỏ ra, dù sao tiền trong tay mẫu thân chàng cũng chẳng móc ra được. Đợi sau này chàng thi đỗ tú tài, cử nhân, lúc đó là lão quan gia. Nhà có nô bộc không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Đúng đúng đúng, đợi ta trở thành quan lão gia, nô bộc hàng đống, dê bò đầy đàn.”
Bên phòng lão tứ.
“Tướng công, nhà lão tam hôm nay nói muốn ra ở riêng, chàng nói xem, chúng ta cũng ra ở riêng có được không?”
“Chúng ta đâu phải nhà lão tam, sao phải ra ở riêng?”
“Tiền bạc trong nhà bây giờ đều ở trong tay mẫu thân, ra ở riêng rồi chúng ta có thể tự quản lý tiền bạc của mình.”
Lão tứ cũng rất muốn tự mình quản lý tiền, nhưng nghĩ tới chuyện đại ca, nhị ca đều theo mẫu thân. Hắn có chút khó xử.
Tứ thẩm vẫn cố gắng thuyết phục.
“Chúng ta có thể so sánh với họ sao? Đại tẩu là cháu ruột của mẫu thân, bà ấy vốn dĩ đã thiên vị. Huống hồ nhà đại ca, nhị ca nhiều hơn chúng ta mấy đứa con. Chúng ta coi như luôn phải trợ cấp cho họ.”
Hạ lão tứ gượng cười.
“Chuyện này...đều là người một nhà. Sao phải cân đo đong đếm chứ.”
“Chàng và tam ca cũng là huynh đệ đó, vậy còn tính toán gì chứ?”
“Tam ca đâu phải người đọc sách?”
“Hứ! Nói tới đọc sách thiếp mới nhớ ra, chàng không thấy nhà lão tam rất xui xẻo sao? Tam phòng đúng là cái tai họa, nếu họ chuyển ra ngoài, tướng công chàng sẽ đỗ tú tài đó.”
“Nương tử, nàng nói đúng lắm.”
Nằm trên giường ta nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, dù sao cũng đã náo loạn một trận như vậy rồi. Cung coi như đã vạch mặt nhau, cho dù cha nương có muốn hay không. Cái nhà này, phải ra ở riêng là cái chắc rồi.
Trong lúc mơ màng sắp ngủ, ta vẫn hy vọng có một ngày cha ta có thể đứng lên, trở thành chỗ dựa cho nương và tỷ muội chúng ta.
Sáng hôm sau, khi ta vừa mở mắt ra, nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt, ta có chút khó tin tự véo mình một cái. Cơn đau nói cho ta biết đây không phải là mơ. Nhưng....đây là đâu? Nhìn không gian kín mít không hề có cửa ra vào, ta vội hét lên.
“Mau thả tôi ra.”
Vừa dứt lời thì cả người đã ngồi trên chiếc giường quen thuộc của mình. Ta còn đang hoang mang không biết đã có chuyện gì xảy ra, có chút sợ hãi ôm chặt chiếc gối trong tay, lẩm bẩm.
“Sao mình lại vào trong đó...”
Ngay lập tức ta đã vào lại căn phòng trống vừa rồi, ngay cả chiếc gối trong tay cũng vào theo. Cuối cùng ta cũng hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Ta đây là có một cái không gian tùy thân.
“Bây giờ, hãy cho ta ra ngoài.”