Edit: Tư Nguyệt
Vào cuối những năm thập niên 90, ngành bất động sản vẫn chưa nổi lên.
Căn hộ gần sông của khu Thiên Hà, đôi mắt của Quý Hoài vừa vào đã sáng mắt lên, sau này đoạn đường này thể nào cũng là đoạn đường đắt đỏ nhất.
Một nghìn tám mét vuông nội thất đã hoàn thiện, tính theo giá của mấy năm sau chỉ bằng giá mua cải trắng, còn đối với bây giờ thì bằng năm sáu lần bình quân thu nhập đầu người.
“Xin mời hai vị đi lối này.” Nhân viên tư vấn nở một nụ cười phù hợp, làm tư thế mời.
Quý Hoài ôm lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng thoải mái đi về phía trước, Ngài Xảo đi bên cạnh anh tuy không biểu hiện cái gì trên mặt nhưng cả người cứ hơi co quắp.
Tính đâu ra đấy, trên người bọn họ cũng chỉ có chưa đến hai vạn.
Có cảm giác như bản thân chỉ có tiền để mua một chiếc Chery QQ nhưng lại tự tin bước vào cửa hàng 4S và muốn mua một chiếc Audi vậy.
“Phía trước căn hộ của chúng tôi là cảnh sông Ngọc Nam, xung quanh sắp xây dựng một bệnh viện tuyến ba. Trong vài năm tới, nơi này sẽ được khảo sát địa hình xây công viên trò chơi, khai thông trạm tàu điện ngầm, lúc đó giá cả chắc chắn sẽ tăng cao, bây giờ mua sẽ rất có lời.”
“Ngài xem này…”
…
Nhân viên tư vấn dẫn hai người lên tầng mười sáu, cô ấy vừa xem phòng vừa giới thiệu căn hộ, đồng thời lặng lẽ quan sát hai người.
Cô ấy thấy người đàn ông quan tâm đến ngôi nhà nhiều hơn và liên tục hỏi những câu hỏi sâu rộng, ngược lại thì người phụ nữ bên cạnh anh không nói gì, thường thường chỉ quan sát căn hộ đôi khi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đứa trẻ dễ thương nằm trên vai người đàn ông, ôm cổ anh một cách thân thiết.
Những chi tiết cô ấy quan sát được khiến cô ấy xác định mục tiêu nhanh chóng, từ đó càng nhiệt tình giới thiệu cho Quý Hoài hơn. Về phần người phụ nữ, có lẽ cô không có bất kỳ quyền lợi nào ở nhà, chỉ để sinh con và chăm con thôi.
“Phòng ngủ chính có phòng vệ sinh, hai phòng ngủ phụ đủ rộng. Căn hộ này hướng về phía Nam, loại này rất được ưa chuộng, một gia đình ở vậy là đủ, sau này không cần đổi nữa, chuẩn không cần chỉnh, thiết kế thì chúng tôi cũng dùng vật liệu bảo vệ môi trường, an toàn sức khỏe… “
“Ừ.” Quý Hoài gật đầu, cũng không nghe tiếp nữa, anh vốn là làm trong lĩnh vực này, quy tắc trong vòng anh còn hiểu biết hơn so với nhân viên tư vấn.
“Hôm nay ký hợp đồng sẽ được giảm giá 5%, thanh toán luôn một lần sẽ được giảm 10%.” Nhân viên tư vấn nói xong còn nhắc:” Hôm nay là ngày ưu đãi cuối cùng, bữa sau sẽ tăng giá.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hay lắm.
Lại còn tạo cảm giác áp lực.
Quý Hoài thả đứa nhỏ xuống, ngồi xổm xuống nhìn cậu bé, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Đậu Đậu, con thích nơi này không?”
Hôm nay cậu bé mặc quần yếm, trên đầu đội cái mũ nhỏ màu đen, xinh đẹp đáng yêu, nhìn qua bố lại nhìn căn phòng lớn.
“Em tên là Đậu Đậu phải không?” Nhân viên tư vấn cũng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng dỗ dành cậu bé: “Em có thích căn nhà lớn này không? Sau này em có thể sống ở đây với bố mẹ, có thể mua rất nhiều đồ chơi chơi ở chỗ này. Có một phòng lớn để để đồ chơi luôn.”
Đúng như dự đoán, đứa trẻ này là đứa được cưng chiều nhất trong gia đình này.
Nếu dỗ đứa nhỏ tốt thì có thể ký hợp đồng thành công và nhận được hoa hồng.
Đứa nhỏ nhìn cô ấy, không biết cô ấy đang nói cái gì, vừa nghe có đồ chơi liền gật gật đầu, nhìn về phía Quý Hoài, miệng nói một câu không rõ ràng: “Bố, mua đồ chơi, nhà lớn mua đồ chơi."
Quý Hoài nhìn tên ngốc này, biết hỏi cậu bé cũng chỉ là vô ích.
“Ở đây còn có một trường mẫu giáo, có rất nhiều bạn để cùng chơi đồ chơi với nhau.” Nhân viên tư vấn lại tiếp tục dụ dỗ.
Đôi mắt của cậu bé sáng lên, cậu bé đưa tay kéo lấy Quý Hoài, chu môi nói: “Mua đi, bố, bạn, con muốn…”
“Được rồi.” Quý Hoài đáp lại.
Nhân viên tư vấn cũng mỉm cười, cảm thấy mình đã thành công và có thể chuẩn bị ký hợp đồng.
Không ngờ Quý Hoài lại nhìn con trai mình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Vậy con mau đi nói với mẹ con, để cho mẹ cũng đồng ý.”
Chàng trai nhỏ quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh mình.
Người phụ nữ bấy lâu bị bỏ mặc lại lọt vào tầm mắt của nhân viên tư vấn, cô ấy nhìn thấy anh chàng chân ngắn chạy về phía người phụ nữ, ôm lấy chân cô, ngẩng đầu lên mềm mại nói: “Mẹ ơi, mua, mua, bạn cùng chơi.”
“Có đồ chơi.”
…
Không biết cậu bé đang nói cái gì, Quý Hoài cong ngón trỏ chống lên trán, không khỏi nở nụ cười bất lực nhưng ánh mắt lại lộ ra tình yêu đối với con trai mình.
“Mua đi, mẹ mua đi.” Cậu bé bắt đầu mở ra hình thức gây rối của mấy đứa nhỏ, hai bàn tay đầy thịt lại vươn về phía trước.
Lần nào đi mua đồ chơi cũng dùng chiêu này, đây là đòi tiền.
Có tiền mới mua được.
“Đây không phải là mua đồ chơi." Ngải Xảo cũng đau đầu, ánh mắt nhìn Quý Hoài, gợi ý nói: “Chúng ta đi xem những loại căn hộ khác thử xem?"
Bây giờ mới coi căn đầu tiên mà đã quyết định rồi ư?
Cô cảm thấy hơi hoảng hốt, trả tiền xong, họ thậm chí còn không biết lấy đâu ra tiền thuê nhà tháng sau, còn đứa nhỏ vẫn phải uống sữa bột.
Thực ra cô vẫn muốn từ từ, để dành chút tiền lỡ đâu có chuyện chẳng hạn, như là đứa nhỏ phát sốt hay cảm mạo mà thiếu tiền. Quý Hoài hấp tấp quá, hôm qua vừa mới nói hôm nay đã muốn mua liền rồi.
Đây không phải là chuyện nhỏ, đây là phải vay nợ.
Mấy nhân viên tư vấn đều là những người thông minh, sao họ có thể không hiểu ý Ngải Xảo nói là gì? Thì ra người đàn ông cứ nói nãy giờ không có quyền quyết định sao?
Bà chủ gia đình có quyền quyết định thì không có ý định mua luôn.
Là nãy giờ cô ấy đã nịnh nhầm người hả?
Nhân viên tư vấn nhanh chóng di chuyển chiến trường, nói với Ngải Xảo: “Đây là loại căn hộ tốt nhất, tầm nhìn rộng và ánh sáng tốt. Các loại căn hộ còn lại đều có nhược điểm riêng, nếu muốn căn hộ tốt như này ở tầng 23 thì mỗi bình phương giá tăng tám mươi đồng, giá này trong giới là cao nhất, ngài hãy xem kỹ lại hộ này đi.”
“Vừa nãy tôi nhìn qua rồi, cũng khá tốt.” Ngải Xảo lịch sự mỉm cười lại.
Bọn họ đều là người xứ khác, khát vọng được an cư lạc nghiệp hơn bất kì người nào nhưng mà phải bình tĩnh, không được hấp tấp.
Quý Hoài thuộc kiểu người lớn gan, thích đánh cuộc, còn Ngải Xảo lại là người muốn chậm mà chắc, ít nhiều cũng muốn chừa chút đường lui cho mình, dù sao đâu ai biết trước được điều gì.
“Tôi không nói dối, tôi khuyên thật.” Nhân viên tư vấn lại tỉ mỉ giới thiệu lại ưu điểm của căn hộ.
Quý Hoài thỉnh thoảng lại nói vài câu.
Ngải Xảo rất thích cũng rất lý trí.
Người không lý trí duy nhất có lẽ là cậu bé, cậu bé ôm lấy bắp chân của mẹ, lẩm bẩm: “Mua bạn đi mẹ, mua đồ chơi@##... Đậu Đậu muốn có bạn@#@¥...”
Thỉnh thoảng lại xen vào một vài từ ngoài hành tinh khiến người ta khó hiểu nhưng cậu bé cũng chẳng thèm để ý, chỉ tự nói và tự trả lời một mình, mày mò cái đầu nhỏ, mở hết cỡ đôi mắt to đáng yêu của mình.
Nhân viên tư vấn có điện thoại nên đi ra ngoài, đôi mắt sáng ngời của Ngải Xảo nhìn Quý Hoài, nhẹ nhàng hỏi: “Anh thật sự muốn mua à?”
“Căn hộ như này thỏa mãn nhu cầu của chúng ta, mọi thứ khá tốt, xung quanh cây cối xanh tươi, đường xá xung quanh cũng thuận tiện, anh cảm thấy mua được, không chừng còn có giá trị đầu tư.” Quý Hoài cũng nghiêm túc trả lời.
“Vậy thì mua đi.” Ngải Xảo cuối cùng lựa chọn tin tưởng anh. Về giá trị đầu tư, cô vừa không hiểu cũng không nhìn ra được.
Ngày xưa vất vả như vậy, giờ họ cũng đã qua được không phải à?
Cô có tổ ấm của riêng mình, gia đình bên nhau, dù khó khăn đến đâu cô cũng chịu được.
Nhân viên tư vấn bước vào, cứ tưởng còn phải khuyên nhủ người phụ nữ thêm một hồi, ai ngờ người ta không ý kiến hay yêu cầu gì nữa.
Ngải Xảo khẽ mỉm cười nói: “Chúng tôi thấy khá ổn.”
Mọi chuyện còn lại cô nghe theo Quý Hoài hết.
Nhân viên tư vấn sửng sốt, trên môi nở nụ cười không kiểm soát được, dẫn hai người xuống ký hợp đồng.
Trên đường đi về, Quý Hoài một tay ôm lấy đứa nhỏ, một tay ôm Ngải Xảo, đột nhiên nửa đùa nửa thật hỏi: “Khi nào ở đây sẽ được xây dựng bệnh viện và trường học?”
Nhân viên tư vấn hơi giật mình rồi hiểu ý anh, cô trả lời hơi mơ hồ: “Văn bản đã được ban hành rồi, thành phố đang được quy hoạch.”
Quý Hoài cười thành tiếng: “Thật sao?”
Dù là hiện tại hay tương lai, tiện ích xung quanh nhà ở cũng là một phần trong lý do mua nhà nhưng đa số đều là lừa đảo. Một là sẽ không xây còn không thì sẽ không xây trong thời gian sắp tới.
Khu đất này thực tế chưa được đưa vào dự án quy hoạch đô thị, nếu không sẽ không bán được với giá này.
Nhân viên tư vấn cũng theo nghề chưa bao lâu, trong lòng có chút áy náy, đành miễn cưỡng cười gật đầu.
Quý Hoài lại cười, không tiếp tục làm cô ấy khó xử mà quay sang trêu chọc con trai mình.
Khi ký hợp đồng, Quý Hoài và Ngải Xảo rất dễ tính nhưng cô ấy lại không dám xem nhẹ mà cười trừ từ đầu đến cuối.
Cô ấy không hiểu được gia đình này, người phụ nữ thì trông như cái gì cũng không để ý nhưng tiếng nói trong nhà lại không thấp, người đàn ông thì nhìn có vẻ tùy tiện, rất dễ nói chuyện nhưng lại hơi khó đoán, rất khó lừa gạt.
Tới cả đứa nhỏ này cũng có chút thông minh.
Còn rất nhiều thủ tục phải làm, sau bao nhiêu rắc rối cũng có thể coi là đã giải quyết xong.
Bọn họ từ người có một chút tiền tiết kiệm biến thành người mắc đống nợ khổng lồ, lại còn ba mươi năm, lãi suất thật là cao.
Ngải Xảo lòng đau như cắt.
Biết bao nhiêu là tiền.
“Xã hội luôn không ngừng phát triển, sau khi lạm phát có thể bù đắp rất nhiều.” Quý Hoài giải thích sơ qua với cô.
Tất nhiên đây là anh dùng ánh mắt của vài thập kỷ sau để xem. Bây giờ, không ai ngờ rằng nền kinh tế trong nước lại có bước nhảy vọt lớn như vậy.
Ngải Xảo cũng không hiểu ý anh là gì.
Nhìn cô lo lắng anh sẽ chịu áp lực lớn, Ngải Xảo thỉnh thoảng lại nói với anh như này: “Đừng làm việc quá sức, chúng ta từ từ trả nợ nhé. Đợi Đậu Đậu đi học, em sẽ đi làm, sẽ cùng nhau trả nợ."
“Đừng suy nghĩ nhiều, đây không phải vấn đề lớn.” Anh an ủi cô.
Ngải Xảo không nói gì, chỉ nhìn anh với vẻ mặt đau lòng rồi nhìn con trai đang chạy khắp tầng kể từ khi đổi nhà của mình, nó cứ chạy từ phòng này sang phòng khác.
Chơi trốn tìm sẽ vui hơn trước nhiều, có nhiều chỗ để trốn lắm luôn.
“Đều là chuyện nhỏ, sẽ trả hết được thôi.” Quý Hoài nâng mặt cô lên, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia, nhịn không được hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nhướng mày nói: “Cái căn hộ như này đã là cái gì, sau này anh sẽ mua biệt thự cho em ở, em không cần đi làm, ở nhà thì mời người giúp việc, thuê tài xế.”
“Anh lại nói quá.” Ngải Xảo không khỏi cong môi, trêu anh: “Trước kia anh còn nói từ chức ở nhà xưởng xong thì đi xây dựng sự nghiệp, tự mình mở nhà máy làm ông chủ kia kìa.”
Anh còn nói cô sẽ lên làm vợ của sếp.
“Ừ, đúng rồi.” Quý Hoài không hề cảm thấy chột dạ mà còn nói: “Nhưng mở nhà máy không có tương lai, anh phải đầu tư rất nhiều trang thiết bị và thuê mặt bằng, anh muốn mở một công ty trang trí nội thất.”
Ngải Xảo: “?”
“Em nghĩ xem, bây giờ anh đã có công việc chuyên môn riêng, tại sao anh không mở công ty trang trí nội thất? Nhận được công trình, mình thiếu cái gì thì mình thuê cái đó, trả tiền lương hoặc chia hoa hồng cũng được.” Anh nói chuyện càng lúc càng hào hứng, lên kế hoạch cho tương lai. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đang định nói tiếp thì cậu bé đang trốn trong phòng ngủ phụ đã hét lên: “Bố ơi, mau bắt đi, trốn rồi."
“Bắt con.”
“Bố tới đây, trốn kỹ vào.” Quý Hoài đang nói rất hăng say, tùy tiện lừa gạt con trai, tiếp tục nói với cô: “Không cần mở lớn lắm, anh sẽ thuê một chỗ nhỏ, treo biển hiệu, trang trí đơn giản chút, làm ăn chân chính, từ quy mô nhỏ đi dần lên, em thấy sao?”
Ngải Xảo đang suy nghĩ.
Ở đầu bên kia, cậu bé lại hét lên: “Bố ơi, tới tìm con đi.”
“Bố biết con ở trong tủ, nhanh đi tìm chỗ khác trốn đi.” Quý Hoài không quay đầu lại nói thẳng, cậu bé lật đật im lặng, sau đó lại vang lên tiếng va chạm, cậu bé chạy rất nhanh.
Ngoài cửa.
Ngải Xảo đồng ý kế hoạch của Quý Hoài, vẫn nói như cũ: “Em tin tưởng anh, luôn sẵn sàng ủng hộ anh.”
“Em biết anh làm việc chăm chỉ như vậy là vì gia đình này."
Đột nhiên, trong lòng Quý Hoài sụp đổ một chút, trong mắt Ngải Xảo phản chiếu bóng dáng của anh, đột nhiên anh ôm người vào lòng, cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt.
Củi khô bén lửa, một đường đi thẳng vào phòng rồi ngã ở trên giường.
Ngải Xảo vẫn đang lo lắng cho con trai mình, Quý Hoài trực tiếp chặn miệng cô, vẻ mặt nghiêm túc như đang dạy dỗ đứa nhỏ: “Tập trung vào!”
“Ưm…”
Phòng ngủ phụ.
Cục bông bụ bẫm núp dưới gầm bàn, đôi mắt nhỏ trợn tròn, bàn tay mũm mĩm che miệng để không phát ra âm thanh nào khiến bố phát hiện.
Chờ đợi mãi, bố vẫn không đến.
Cậu bé không dám nói, nếu mình nói thì bố sẽ phát hiện mình.
Dần dần, cậu bé buồn ngủ, đôi mắt nhỏ từ từ nhắm lại, rồi lại mở ra xem bố có đến không.
Không lâu sau lại nhẹ nhàng khép lại, cái miệng nhỏ cử động.
Cậu bé mở ra đóng lại nhiều lần, cuối cùng cúi xuống gầm bàn ngủ thiếp đi.
Người bố mà cậu bé hằng mong đợi mẹ cậu bé ngủ say mới đi qua nhìn cậu bé một cái cuối cùng quay về phòng ôm mẹ cậu bé ngủ.
Để lại cục bột nhỏ ngủ dưới gầm bàn một mình.