Edit: ptd_
Ngày hôm sau.
Lý Xuân Ngọc sốt cao không giảm, phải đi lên trấn tiêm, mất năm con gà còn mất thêm tiền thuốc men, đã khiến bà ta tức giận quá mức, về nhà ăn cơm không vô, hận không thể bóp chết Vệ Đông rồi bản thân cũng chết đi cho xong.
Nhưng vì Vệ Đông có thể dẫn Trương Quân đi làm giàu, nên bà ta chỉ có thể cố hết sức chịu đựng.
Trương Quân cũng không còn trẻ, nếu không kiếm được tiền cưới vợ, thì sẽ bị người trong thôn cười nhạo, bà ta cũng muốn con trai cưới con dâu về để có người sai bảo.
Đến tối, nghe nói nhà họ Hà mời khách, bà ta liền không làm cơm nhà, để cả ba người đàn ông trong nhà đi đến nhà họ Hà ăn.
Không chỉ như thế, bà ta cũng phải đến đó ăn ké.
Người đến nhà họ Hà không ít, hơn nữa tính cả người Hạ đại ca mời, thì tổng có hai mấy người, gà của nhà họ Hà thì nhỏ.
Phải giết sáu con mới đủ ăn.
Nhưng mà, mẹ Hà không quá đau lòng, gặp ai cũng giơ cái tay gầy gò đen nhẻm của mình ra, cho mọi người thấy chiếc nhẫn vàng bà ấy đang đeo.
“Tôi đã già rồi, còn đeo trang sức làm gì nữa, nhưng con rể tôi lại muốn tôi đeo, có 5,5 gram thôi ấy mà.”
Mẹ Hà thấy nhà họ Phương đến, khi nói lời này, cười lộ hết nếp nhăn ở khóe mắt.
“Con rể kia của bà, không chỉ có tiền mà còn hào phóng ha, nghe nói hôm nay muốn uống rượu, mấy con gà của bà đủ giết không?” Mẹ Phương cũng thuận theo ý bà ta.
“Nuôi ba mươi con, muốn ăn thì giết thôi.” Mẹ Hà không thèm để ý chút nào, từ từ nói: “Thi thoảng nó mới về một chuyến, giết mấy con gà có sao đâu? Bọn tôi không có gì để cho nó, gà lại không bao nhiêu tiền.”
Trói chặt Vệ Đông, về sau vàng bạc, tiền của, không phải chỉ cần nói là có sao? Vụ trao đổi này bà ta đã tính toán rõ ràng, dù sao Vệ Đông có tận vài trăm vạn đó.
Mẹ Phương cười trêu: “Cậu ta cho bà nhẫn vàng hả? Con dâu của bà có không?”
Mẹ Hà cười càng thêm thâm ý, nói nhỏ: “Đương nhiên là có, chuyện này tôi chỉ nó cho bà nghe, bà đừng đi kể cho người khác đấy.
Phương Lan và Ngải Xảo đang ngồi một bên: “...”
Bọn họ không phải người sao?
Khóe miệng mẹ Hà nâng lên, mang vẻ đắc ý: “Tiểu Đông nói nó còn một cái vòng tay, mười mấy gram lận, chuẩn bị cho con dâu tôi.”
“Bà thấy cái mà Thu Hương nhà tôi đeo không? Giống như thế đấy, vốn là nó định mua cho mẹ nó, không phải hôm nay tới đây sao? Cho nên nó dứt khoát tặng cho con dâu tôi rồi.”
“Mười mấy gram không rẻ đâu nhỉ.” Mẹ Phương cũng nói trắng ra: “Tôi bảo mà sao bà lại chịu bỏ ra nhiều gà thế, thì ra là đã có không ít đồ tốt.”
Mẹ Hà cười rất vui vẻ, tiếp tục nhìn nhẫn vàng trong tay, thưởng thức một lát rồi thở dài: “Hình như hơi rộng, mấy nữa tôi sẽ đến tiệm vàng đổi một cái khác.”
…
Khi mấy người họ đang nói chuyện phiếm, Vệ Đông đi tới.
Mấy ngày nay, anh ta đều được người trong thôn tâng bốc, nên khi thấy mẹ Phương đã tăng âm lượng: “Phương Nhất Chu với Quý Hoài đâu?”
“Bọn chúng ở bên trong đó.” Mẹ Phương trả lời anh ta.
“Dì nhanh bảo họ đi mua rượu với đậu phộng đi, đêm nay uống rượu.” Vệ Đông xua xua tay, trực tiếp phân phó, hành vi cử chỉ, ra vẻ như một đại ca.
Không có cách nào, có mấy người tâng lên chút, đã không biết trời nam đất bắc.
“Lát nữa sẽ đi.” Phương Nhất Chu đi ra: “Mua mấy thùng rượu đây?”
“Sáu thùng đi.” Vê Đông chỉ tay: “Hôm nay mọi người uống nhiều chút.”
“Biết rồi, lát nữa tôi với anh Hoài sẽ đi.” Phương Nhất Chu gật đầu.
Mấy ngày nay, rượu đều do bọn họ mua, đã lâu không tụ tập với đám thanh niên trong thôn, nên cũng mượn cơ hội lần này đến tán gẫu mấy ngày, rốt cuộc thì một năm mới gặp một lần.
“Mẹ về giết gà nhanh lên.” Vệ Đông nói với mẹ Hà, ăn nói cũng không biết lớn nhỏ.
Nhưng tính ra, năm nay anh ta hơn ba mươi tuổi, đúng thật là mẹ Hà không lớn hơn anh ta bao nhiêu.
“Được, để mẹ về giết.” Mẹ Hà chẳng thèm để tâm, cầm quạt đứng dậy, vẫn cười ha hả, chịu thương chịu khó.
“Nhớ mua nhiều đậu phộng với khô mực đó.” Trước khi đi Vệ Đông còn nói, ngữ khí không giống thương lượng, đúng kiểu lấy tiền đè người.
Mấy người Quý Hoài tối cũng đến đó, cũng đã uống hết sáu thùng rượu mua đến.
Vệ Đông tên này chính là một con ma rượu, khoe khoang phù phiếm, nói chuyện linh tinh, nhà họ Hà lại coi đó là kiểu cách của nhà giàu mới nổi.
Chiều hôm đó, Vệ Đông còn gọi Quý Hoài: “Uống bia không đã ghiền, hai ngày nữa tôi bảo mẹ tôi giết hai con ngỗng, cậu mua một thùng rượu trắng đến đây, mua thêm cả mực nữa.”
“Giết ngỗng sao?” Quý Hoài đang bế con, nhướng mày hỏi lại.
“Giết nhiều gà rồi, ăn nhiều chán lắm, vẫn còn hai con ngỗng, đã nuôi lâu rồi, hương vị chắc chắn không tệ.” Vệ Đông còn cường điệu: “Cậu nhớ mua rượu là được, quan tâm nhiều thế làm cái gì?”
“Được thôi.” Quý Hoài không nói gì, rốt cuộc thì anh ta thích được người ta tâng bốc, tốt nhất là bay luôn lên trên mây, như vậy rơi xuống mới đau.
Ngái Xảo đứng một bên nhìn, mày liễu nhăn lại, lúc về khuyên Quý Hoài: “Đừng đi uống với bọn họ nữa, uống liên tục mấy ngày nay rồi.
“Hôm qua không uống, anh chỉ đưa bia qua đó thôi, không phải anh ta nói rồi sao? Không còn mấy con gà, chắc về sau cũng chẳng có đâu.” Quý Hoài ngồi trên giường chơi với con trai, cúi đầu nói: “Không phải em bảo lập bia mộ cho mẹ à? Anh hỏi thử rồi, mấy ngày nay có thể làm đấy, lúc nào đi thì báo với bọn họ, để người trong thôn giúp đỡ, xong xuôi chúng ta mới có thể yên tâm trở về.”
Ngải Xảo không ngờ anh còn nhớ chuyện này.
Lúc này đây về lại, cô đúng là muốn giải quyết việc của mẹ mình, nếu cứ trông chờ nhà họ Ngải thì không bao giờ được, dựa vào đức hạnh của Lý Xuân Ngọc, không biết phải cho bà ta bao nhiêu chỗ tốt mới đồng ý làm.
Không thể cứ để mẹ mình đến bia mộ cũng không có thế mãi, lương tâm cô sẽ rất bất an.
Quý Hoài thấy cô hơi giật mình, tiếp tục nói: “Em cho rằng mấy ngày nay anh chỉ đi ăn cả ngày thôi sao? Còn cầm tiền tiêu cho người ngoài nữa. Tạo quan hệ tốt một chút, làm việc gì cũng sẽ có người giúp, hơn nữa, sau này cũng không về được mấy lần, tạo cho người ta ấn tượng tốt, thì mẹ kế của em cũng chẳng làm nổi việc gì.”
Nhìn thì có vẻ là một mũi tên trúng hai đích, thật ra còn hơn cả thế.
Ngải Xảo cắn cắn môi dưới, không ngờ anh lại suy xét sâu xa vậy, nhẹ nhàng nói: “Vậy… Vậy ngày mai anh cần bao nhiêu tiền?”
“Cho anh một trăm đi, mua một trăm tiền rượu chắc đủ rồi, tên nhóc con Vệ Đông kia nói uống không đã ghiền, thì anh sẽ cho nó cả thùng luôn.” Quý Hoài nói, bắt lấy tay của đứa bé trên giường, dùng tay cậu bé để đánh quyền.
“Ra tay này!”
“Bố đánh! Đánh tiếp này!”
Đứa bé nhìn bố mình, nhếch môi cười: “Ha ha ha… Khanh khách…”
Lúc quá vui, cậu bé còn vung văng cái chân nhỏ, nước miếng trong suốt bắt đầu chảy ra.
Đứa bé lúc này đáng yêu vô cùng, trắng nõn bụ bẫm, làn da trắng tinh như tuyết.
Người bố bỉm sữa nghiện trêu con trai lôi kéo tay chân con một lát, rồi lại làm mấy động tác kỳ lạ, khiến đứa bé cười không ngừng.
Vui vẻ được một hồi liền bắt đầu lộn xộn tay chân, miệng thì liên tục nói tiếng chim: “@#$%...”
Ngải Xảo nhìn hai bố con, đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Tiếc rằng, bố trông con thì luôn chẳng ra sao, Quý Hoài nhân lúc con trai cười, thì trực tiếp đưa mặt lại gần đứa trẻ, chóp mũi đã đụng vào mặt cậu bé.
Đối phương trở nên bớt vui, khuôn mặt nhỏ không còn chút biểu tình.
“Hắc.” Quý Hoài vẫn thấy chơi vui, đứng dậy một chút, rồi lại từ từ tới gần, mở to mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Anh chơi vui không biết trời trăng, đến khi chuẩn bị đến gần chút nữa, đứa nhỏ liền “Oa” lên khóc.
Khóc lóc vô cùng thảm thiết.
“Oa a oa a oa a…” Vừa khóc vừa dùng tay mập mạp bé nhỏ không có mấy sức lực đẩy mặt bố sang một bên.
“Bố không trêu con nữa, không trêu nữa.” Quý Hoài thấy cậu bé khóc cũng nẫu ruột, luống cuống tay chân dỗ con.
Đứa bé gào khóc, không quên nhấc chân duỗi tay đẩy bố ra, trề môi không cho anh tới gần, vô cùng kháng cự.
“Ngày nào anh cũng trêu con khóc thế.” Ngải Xảo vô cùng bất đắc dĩ, duỗi tay bế con trai lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng đối phương.
“Sao tự nhiên lại khóc nhỉ?” Quý Hoài mang vẻ mặt ảo não, đứng bên cạnh cô muốn dỗ con, nhưng đứa nhỏ không muốn nhìn thấy anh, vùi đầu vào trong lòng mẹ.
Bộ dạng này, giống như anh là người xa lạ với đứa nhỏ, điểm khác chính là, lúc nhìn thấy người lạ thì không có biểu tình gì, còn lúc nhìn thấy Quý Hoài thì lại có vẻ nhăn nhó.
Giống như muốn giáo huấn bố nó một lần.
Quý Hoài dỗ một lúc lâu, đứa nhỏ vẫn chưa vừa ý, cuối cùng anh để cằm lên vai Ngải Xảo, không ngừng gọi con: “Đậu Đậu ơi… Đậu Đậu…”
Cậu bé vẫn không thèm ngẩng đầu lên, giơ tay nhỏ ra, trực tiếp đặt lên mũi anh, muốn dùng sức đẩy anh ra.
“Phụt…” Ngải Xảo bật cười.
Quý Hoài thất bại đứng cạnh cô, cúi đầu đặt trán ở bả vai cô, duỗi tay ôm cả hai người vào lòng.
Đứa nhỏ dường như cảm nhận được anh đang ôm bọn họ, chân ngắn nhỏ vẫy vùng.
Hậu quả chính là, đứa nhỏ lúc trước rất thích được Quý Hoài ôm đi ngủ, hôm nay có nói thế nào cũng không chịu.
Cậu bé liền trốn trong lòng Ngải Xảo, Quý Hoài không còn cách nào, trực tiếp ôm cả hai người vào vòng tay to lớn.
Người lớn thơm mùi sữa, mà người nhỏ cũng thơm mùi sữa, anh nghiêng đầu hôn Ngải Xảo mấy cái, ôm cô vào trong lòng.
Sinh con xong, vì để có sữa, gần như ngày nào cô cũng ăn canh xương, nên đầy đặn hơn so với trước đây, dáng người càng thêm yểu điệu, càng có phong vị phụ nữ hơn, thực sự mê người.
“Ngủ đi.” Ngải Xảo bị anh hôn giữa cổ, vừa ngứa vừa tê, nói chuyện cũng hơi khác lạ.
Không khí ái muội đang dâng lên, Quý Hoài còn chưa kịp nói vài câu âu yếm, tay chân đứa nhỏ giơ lên, đẩy đẩy tay anh ra.
Ngải Xảo nhìn con trai trong lòng, lông mày nhỏ của cậu bé nhíu lại, mím chặt miệng, đá cái tay đang làm trò trước mặt cô của Quý Hoài ra.
Đôi mắt tròn xoe hiện lên ánh sáng chói lọi: Bố, mau bỏ cái tay khó chịu này của bố ra đi!
Quý Hoài đương nhiên cũng khó chịu, đỡ người ngồi dậy sau lưng Ngải Xảo: “Con quấy cái gì? Vợ của bố mà con không cho bố ôm sao?”
“Vậy bố ôm con đấy.” ( truyện trên app t.y.t )
Nói xong anh liền nửa đè lên người cậu bé, nâng đầu đứa trẻ đến gần mình hơn.
Khuôn mặt cậu bé vô cùng căng thẳng, mở miệng ra, “Oa” một cái, lại bắt đầu khóc đến tê tâm liệt phế.
“Oa ô!”
“Con thì biết cái gì chứ? Anh làm thế nó không thoải mái.” Ngải Xảo đẩy anh ra, bế con lên dỗ dành.
Quý Hoài nhìn con trai đang dựa vào vai vợ anh lớn tiếng gào khóc với anh.
Nhưng không hề có một giọt nước mắt.
Anh ngồi nhìn đối phương biểu diễn, nghiến răng nghiến lời, rít qua kẽ răng: “Bố làm con khó chịu sao?”
Trả lời anh là cái liếc nhìn của đứa bé, cùng tiếng gào khóc, gào xong thì không thèm quan tâm đến anh nữa, vùi đầu trong cái ôm của mẹ.
Quý Hoài: “...”
*
Mẹ Hà bảo mẹ Phương đừng nói cho người khác Vệ Đông cho bọn họ trang sức, nhưng chỉ qua hai ngày, dường như cả thôn đều biết Vệ Đông tặng bà ta một cái nhẫn càng.
Ngay cả Hà đại tẩu cũng được một cái vòng tay to đùng.
Trong thôn có rất nhiều người hâm vô cùng ghen tỵ, đặc biệt là Lý Xuân Ngọc, bà ta đã trả giá bằng năm con gà, vì sao Quý Hoài lại chưa cho bà ta cái gì?
Lỗ nặng rồi.
Lúc nhà họ Hà giết ngỗng, Lý Xuân Ngọc đã sớm qua chầu chực, tất nhiên là muốn ăn nhờ, bà ta nhìn thấy dây xích vàng trên tay Hà đại tẩu, còn cả nhẫn vàng của mẹ Hà, đôi mắt mở lớn hết cỡ.
Thấy Quý Hoài và Phương Nhất Chu ôm rượu tới, không nhịn được đi đến cười nói: “Quý Hoài à, cậu có chuẩn bị cho bố Ngải Xảo thứ gì không?”
“Tôi thì thôi, nhưng chắc bố nó phải có chứ?”
Dù sao của cha Ngải thì cũng là của bà ta.
Quý Hoài đặt rượu xuống: “Có mà, con đưa bố một bao thuốc lá rồi, còn phải chuẩn bị gì sao?”
Khóe miệng Lý Xuân Ngọc kéo lên, thuốc lá thì đáng bao nhiêu chứ, bà ta cũng không được hưởng chút nào, cười gượng vài tiếng, ám chỉ nói: “Người kia nhà Thu Hương đã tặng mẹ nó một cái nhẫn vàng, còn cho chị dâu cả một cái vòng vàng đấy.”
Đã thế, thì Quý Hoài cũng phải mua cho cha Ngải cái vòng vàng chứ?
Chờ bọn họ rời đi, bà ta sẽ lấy vòng cổ đi để đánh trang sức cho mình.