Edit: ptd_
Vệ Đông thấy Quý Hoài cho anh ta mặt mũi như vậy, cũng lâng lâng, cười đi ra ngoài: “Đi thôi, tôi cũng chưa ngồi uống với mọi người lần nào cả.”
“Về sớm một chút.” Hà Thu Hương cũng không cản lại, đứng ở cửa, vô tình như cố ý nâng bàn tay đeo dây xích vàng của cô ta lên, ra dáng nói: “Uống ít thôi.”
“Biết rồi.” Vệ Đông thi theo phía sau bọn họ.
Quý Hoài cười kề vai đi cùng anh ta, bộ dạng thân thiện: “Sao hôm qua không đến uống trà, trốn làm gì đấy? Tôi phải đến tìm anh đó.”
“Nào có.” Vệ Đông cười, cảm thấy mình rất được coi trọng, lập tức nói: “Sau này uống bia thì gọi tôi một tiếng là được, tôi sẽ trả tiền bia cho.”
“Lời này do anh nói đó.” Quý Hoài nhếch môi: “Hôm nay tôi mua bia rồi, vậy mai anh mời mọi người uống nhé?”
“Không thành vấn đề!” Vệ Đông lập tức đồng ý.
Kẻ thích nói dối người thích giả vờ, trong túi không có tiền thì càng phải hào phóng, muốn được người ta chú ý.
Đoàn người đi đến nhà họ Ngải.
Lý Xuân Ngọc đã dọn xong bàn ghế bên ngoài, trên bàn để một cái nồi to, bên cạnh là một bát đồ ăn to.
Nhìn lướt qua, trong nồi chẳng có miếng thịt nào, chỉ toàn măng và đồ ăn.
“Đến rồi à? Nhanh ngồi xuống đi.” Lý Xuân Ngọc nâng cao âm điệu, không ngừng nói: “Ăn nhiều chút, bảo bọn họ tới luôn đi.”
Vật vã mãi mới giết gà một lần, tốt nhất là mời hết thanh niên trong thôn đến, cho dù ăn nhiều hay ít, thì cũng coi như là nhà bọn họ mời khách, chứng tỏ nhà bọn họ hào phóng!
Quý Hoài mua không ít đồ, mang một thùng đi vào.
“Mọi người ngồi đi, hôm nay chúng ta ăn thịt uống bia.” Trương Quân cũng cười nói, không ngừng tiếp đó.
“Dì Lý, ngồi xuống ăn cơm đi.” Quý Hoài còn nói với Lý Xuân Ngọc.
“Thanh niên mấy đứa ăn cơm, dì tham gia làm gì chứ? Dì xuống phòng bếp kiếm tạm gì ăn là được, lát nữa còn có việc.” Lý Xuân Ngọc cười từ chối.
“Mẹ tôi không ăn đâu.” Trương Quân bảo họ ngồi xuống, rồi đưa bát đũa cho họ.
Lý Xuân Ngọc trốn xuống phòng bếp.
Bà ta lấy ra một bát thịt từ trong ngăn tủ, lấy thêm cho mình một bát cơm, lén ăn.
Con gà kia gầy, chẳng được mấy lượng thịt, còn nuôi lâu như vậy, tất nhiên bản thân cũng muốn ăn một chút, không thể để người ngoài có lợi được.
Cơm nước xong, bà ta sợ mấy thanh niên kia ăn không đủ, còn bắt bà ta chuẩn bị thêm, liền nhanh chóng rời khỏi nhà.
Mười bảy mười tám thanh niên quây thành một bàn, lúc đầu mọi người đều uống bia, không quá để ý, đến lúc ăn thịt.
Dùng cái muôi vớt.
Lại vớt.
Đa số đều là váng đậu hoặc măng, nếu không thì là một số đồ ăn linh tinh, thịt thật sự không được mấy miếng.
Phương Nhất Chu vớt hai cái liền bỏ muôi xuống, bưng chén bia lên: “Uống bia uống bia, uống nào chán thì thôi.”
Vệ Đông là một con ma bia, người khác đều rót ra chén, chỉ riêng anh ta cầm lấy cả bình, uống một hơn đã phân nửa.
“Tửu lượng tốt đó.” Quý Hoài nịnh anh ta, giả vờ như thuận miệng nói: “Xem ra cuộc sống anh của bên đó không tệ, tửu lượng luyện được khá phết.”
Bia vừa xuống bụng, Vệ Đông nói chuyện cởi mở hơn, xua xua tay: “Mọi người như nhau cả thôi, một tháng kiếm được mấy ngàn, kiếm cũng được.”
“Tôi không kiếm được nhiều thế, còn phải nuôi vợ nuôi con, cũng chỉ đủ sống. Anh ra tay hào phóng, nhà anh lại sắp phá bỏ di dời, tôi không so được.” Quý Hoài vội vàng phủ nhận.
“Phá bỏ di dời á?” Trương Quân nghe thế, đôi mắt trừng lớn, trên thành phố lớn mà phá bỏ di dời được chính là kẻ có tiền.
“Phá bỏ di dời là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.” Vệ Đông lại uống thêm bia, ra vẻ ông chủ lớn: “Thật ra cũng được bồi thường hơn trăm vạn, nhưng bây giờ trăm vạn là gì đâu chứ?”
“Cũng chẳng bao nhiêu.”
Nghe vậy, đa số đều hít một hơi: “Hơn trăm vạn mà còn không nhiều?”
“Bên kia có nhiều người kiếm được nhiều tiền, ngàn vạn trăm triệu đầy đường, trăm vạn thì coi là gì chứ? Làm công trình kiếm được nhiều nhất, một công trình tính toán chênh lệch giá cũng kiếm được cả trăm triệu, mấy cậu đã thấy chưa?” Vệ Đông bắt đầu nói khoát, tiếp tục uống bia.
Thấy ánh sáng trong mắt Trương Quân, anh ta càng thêm đắc ý, đám người nhà quê này, tùy tiện nói linh tinh là có thể lừa được, lại nói tiếp: “Người ta là những tập đoàn lớn rất có tiền, bọn tôi đi làm khoán trình, ký hợp đồng với người khác, chẳng phải làm cái gì, há miệng ra kiếm được mấy chục vạn đều rất bình thường.”
Người trẻ tuổi ở đó đều ngo ngoe rục rịch.
Dựa vào giá cả bây giờ, một vạn mấy đã có thể mua được nhà một tầng, mà một ngôi nhà như vậy, chính là nỗ lực nửa đời người của người khác.
Quý Hoài đẩy một nắm đậu phộng đến trước mặt anh ta: “Đừng chỉ uống mỗi bia, ăn đậu phộng đi.”
Vẫn chưa uống hết một bình, mà đã say như thế rồi.
Một tên dọn gạch ở công trường, còn có thể nói đến hạng mục công trình hàng trăm ngàn, trình độ khoác lác dối gian cao hơn cả anh.
“Mấy cậu không biết đó thôi, chứ chỗ đó phồn hoa, cao ốc đủ cả, có nói các cậu cũng không hiểu đâu.” Vệ Đông uống xong ngụm bia cuối cùng, mở thêm một bình.
“Anh Đông, chờ tôi qua đó, anh dẫn tôi đi làm việc nhé?” Trương Quân cảm thấy đi theo Quý Hoài không có tương lai, Vệ Đông có vẻ lợi hại hơn chút.
Người ta là phú ông sắp có trăm vạn đó.
“Không thành vấn đề, chỉ là việc nhỏ.” Vệ Đông trực tiếp đồng ý, vô cùng sảng khoái: “Đi theo tôi làm, không kém được đâu.”
Quý Hoài uống hớp bia, đáy lòng cười nhạo, cầm muôi vớt thịt, bỏ vào bát mấy thanh niên ngồi gần mình mấy miếng.
“Anh Hoài, để em tự lo.”
“Cảm ơn, anh cũng ăn nhiều chút.”
…
Mấy người vội vàng cầm lấy bát, cảm thấy anh rất biết chăm sóc người khác, hảo cảm tăng gấp bội.
Vệ Đông cũng ngồi gần anh, anh cũng vớt cho anh ta một muôi, thuận miệng nói: “Hình như hết thịt rồi.”
“Chưa kịp uống bia đã hết rồi hả?” Vệ Đông hưởng thụ sự hầu hạ của anh, lại có cả bàn người ngồi nghe anh ta khoác lác, tự nhiên phải cho mình cái giá của đại ca, uống thêm ngụm bia: “Mọi người đều chưa ăn gì, không có thì giết đi.”
“Giết nhiều nhiều chút mới đủ ăn, mọi người thi thoảng mới tụ tập với nhau, ngày mai đến nhà tôi đi, có bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, có bao nhiêu tiền đâu?”
…
“Với gà, thì hình như ở đây vẫn còn khá đắt, vì thu nhập không quá cao, không giống bên kia…”
Quý Hoài còn chưa nói xong, Vệ Đông đã khó chịu cắt ngang, lớn tiếng nói: “Không sao cả, bên kia ngày có thể kiếm được mấy chục hơn trăm, một con gà thì bao nhiêu tiền được chứ? Một ngày chắc mua được khoảng mười mấy con?”
“Anh làm vậy được, bọn tôi thì không.” Quý Hoài lắc đầu, còn thở dài một hơi.
Vốn tính khoác lác, lại uống chút bia, thì sao mà nhịn được.
Thế mà Vệ Đông còn không chối, uống thêm miếng bia: “Sau này cậu cũng có thể làm được, đều phải đi từng bước một mà.”
Nói xong, anh ta thấy Quý Hoài vẫn đang vớt, liền cướp lấy cái muôi, mạnh mẽ vớt hai cái, thấy không được mấy miếng, nhìn về phía Trương Quân, nói chuyện không thèm suy nghĩ: “Mọi người vẫn chưa ăn cơm đâu, mấy miếng thịt này sao đủ ăn, không có chút thành ý nào.”
“Một con gà bao nhiêu tiền? Mọi người tụ họp với nhau, quan trọng nhất là vui vẻ, chờ cậu qua bên kia, anh dẫn cậu đi ăn, muốn ăn gì thì ăn, chỉ là chút tiền nhỏ thôi.”
…
Trước mặt mọi người mà bị nói như vậy, mặt mũi Trương Quân không biết để đâu, hơn nữa, nghe Vệ Đông nói láo, cũng cảm thấy chút tiền này là cái gì chứ?
Anh ta vung bàn tay lên, hào phóng nói: “Gà ở trong chuồng hết đó, nhà chúng tôi lười giết thôi, muốn giết thì tự mình ra tay đi, đều là việc nhỏ.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Khi không không có chuyện gì ai lại đi giết gà bao giờ?” Phương Nhất Chu uống chút bia, âm thầm phỉ nhổ bên tai Quý Hoài.
Chưa kịp dứt lời, đã thấy Vệ Đông đứng lên: “Cậu không cần nói nữa, việc này tôi làm được.”
Rồi sau đó, mọi người trơ mắt nhìn Vệ Đông xách gà ra khỏi chuồng, bổ một dao xuống, con gà lập tức không còn hô hấp, vô cùng dứt khoát lưu loát.
Trên bệ bếp Lý Xuân Ngọc còn để lại một nồi nước nóng để lát nữa rửa bát, vừa đúng lúc, Vệ Đông lấy một cái chậu ra, đổ nóng lên toàn bộ con gà.
Nhổ lông chặt thịt, ra tay rất nhanh, anh ta còn nói với Trương Quân: “Nhanh đi bật bếp, nấu thôi.”
Trương Quân tuy rằng đau lòng, nhưng vì mặt mũi nên cố nhịn, Lý Xuân Ngọc và cha Ngải không có ở đây, gà cũng không phải do anh ta nuôi, nên cũng không quan tâm nữa.
Về sau một ngày anh ta có thể kiếm được mười mấy con gà, để ý đến chuyện này làm gì?
Quý Hoài bỏ thịt vào nồi, lại đi đến bên cạnh dọn ra thêm một thùng bia khác, nhìn về phía Vệ Đông nói: “Một con có đủ không?”
Đây là dò hỏi, cũng là ám chỉ.
“Không đủ thì giết tiếp.” Bây giờ Vệ Đông đã coi mình là đại ca, phải quan tâm đến mấy thằng em bọn họ.
Kết quả, mười mấy thanh niên uống hết năm thùng bia, Vệ Đông giết bốn con gà của nhà họ Ngải, vừa xuống tay, vừa nói: “A, con này cũng có trứng, hương vị chắc chắn không tệ, mọi người ăn nhiều chút.”
“Chẹp, không tệ, đúng là gà nuôi có khác.”
…
Trước kia cha con nhà họ Ngải đều đi đến nhà người khác ăn nhờ, mãi mới có cơ hội, uống bia nói chuyện phiếm, nên mọi người đều ăn khá nhiều.
Một người ăn mấy miếng, thì năm con gà vẫn chưa đủ đâu.
Uống đến tận 11 giờ, Trương Quân đã say, mọi người mới lục tục rời đi.
Lý Xuân Ngọc tính chuẩn thời gian trở về, trước tiên bà ta nhìn quanh một vòng, phát hiện đồ ăn để một bên không bị đụng vào, khóe mắt toát ra ý cười, đáy lòng bà ta vô cùng thoải mái.
Bà ta nhìn bọn họ, cười ha hả nói: “Về rồi sao? Các cháu ăn no hẵng về.”
“Ăn no rồi ạ, làm phiền dì Lý thu dọn.” Quý Hoài đi đến, vô cùng lễ phép trả lời.
“Không sao, để dì dọn cho.” Lý Xuân Ngọc không ngại chút nào.
Một đám thanh niên mà lại ăn ít thế, tuy rằng hơi bừa bộn, nhưng bà ta rất sẵn sàng dọn, dù sao uống bia không mất tiền nhà bọn họ, tiết kiệm được đồ ăn là được rồi, đủ ăn mấy ngày nữa.
“Bọn cháu về trước đây.” Quý Hoài nói rồi đi về phía trước, còn đỡ cả Vệ Đông, đối phương đã uống đến say khướt.
Đi ra khỏi cửa, Quý Hoài nghiêng đầu nói với Vệ Đông: “Ngày mai đến nhà anh uống bia sao?”
“Đúng!” Vệ Đông nhắm hai mắt, đột nhiên nói với đám thanh niên đi phía trước: “Ngày mai đến nhà tôi uống bia, tất cả các cậu đều phải đến, ai không đến thì chính là không nể tôi!”
“Đi đi đi chứ.” Mọi người sôi nổi phụ họa.
“Ai không đi thì là cháu trai!” Vệ Đông lại gào to, giống như phát bệnh, chọc mọi người cười ha ha.
Nếu nói Lý Xuân Ngọc bới móc tham lam lại có thói trộm cắp, thì nhà họ Hà cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, có cả mấy câu chuyện bịp bợm, Hà đại ca vẫn còn ở nhà đất trong thôn, người ngoài đã nói anh ta mua xe hơi, có vài miếng đất trên trấn, cũng có nhà trên thành phố, kho hàng cũng có không ít.
Hơn nữa, còn sắp mở công ty, anh ta cũng dựa vào kỹ năng này, thông đồng với không ít cô gái, cũng thật tài tình.
Chỉ cần nhìn Hà Thu Hương liền biết người nhà này như thế nào.
*
Nhà họ Ngải.
Cha Ngải và Ngải Trác đã đi ngủ, Trương Quân nằm xoài ra trên ghế, mặt mày đỏ bừng, Lý Xuân Ngọc cười tủm tỉm mang tô đồ ăn dư lại đến phòng bếp, đi đến mới phát hiện trong góc toàn là lông gà, bà ta nói vọng vào trong nhà: “Tiểu Quân, sao ở đây lại có nhiều lông gà thế?”
“Giết gà đương nhiên là có lông gà rồi.” Trương Quân ăn no bụng, đã lâu rồi anh ta không được vui vẻ như thế, vuốt cái bụng căng tròn của mình.
“Ai giết gà?” Mắt Lý Xuân Ngọc nheo lại, giọng nói trở nên run rẩy: “Ai giết gà? Giết gà của ai!”
Trương Quân mất kiên nhẫn, xoay người tiếp tục ngủ: “Còn có thể là gà nhà ai nữa? Một con không đủ ăn, giết gà nhà chúng ta.”
“Ai giết gà nhà chúng ta hả?!” Bà ta gấp đến độ dậm chân, đôi mắt sắp trợn trắng ra, hét lên một tiếng, vô cùng thảm thiết, khiến cho cả cha Ngải và Ngải Trác giật mình tỉnh giấc, tưởng rằng đã giết người.
“Giết một con gà? Ai mà thiếu đạo đức thế? Trời đánh, không được chết tử tế đâu.” Vừa mắng, bà ta vội vàng tìm đèn pin, nhanh chóng chạy ra chuồng gà xem gà.
Vốn tưởng nhiều nhất chỉ giết một con, kết quả mất hẳn bốn con.
Đèn pin hơi soi sáng bên cạnh, thấy một đống lông gà với máu, chân bà ta lập tức mềm nhũn ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, kêu thảm: “Tên nào không có lương tâm vậy? Giết bốn con, vậy là hôm nay đã ăn hết năm con.”
Năm con gà đó.
Bà ta tình nguyện bị người ta đánh cho vài cái, chỉ cần không chết là được, cũng không muốn người khác ăn miếng thịt gà nào nhà bà ta.
Giết một con gà nhỏ đã là cực hạn của bà ta rồi, mà cái tên trời đánh kia lại dám giết bốn con gà mái già to khỏe, bà ta cực kỳ bi thương: “Bốn con gà kia đều là gà mái già đẻ trứng đó, chúng đều để đẻ trứng đó.”
“Bọn mày ăn không sợ thiên lôi đánh sao? Tốt nhất là Lôi Công đánh chết hết lũ chúng mày đi.”
…
Lý Xuân Ngọc vừa khóc vừa chửi, lôi cả mười tám đời tổ tông của Trương Quân mắng chửi một lần, bởi vì cha Ngải và Ngải Trác không ngăn cản, cũng bị lôi ra mắng mười tám đời tổ tông một lần.
Biết được là người bên ngoài mà Hà Thu Hương dẫn về, bà ta lại lau nước mắt mồm miệng thì thăm hỏi tứ tung một vòng cả nhà anh ta, còn nguyền rủa Hà Thu Hương sinh con không có lỗ đít.
Bộ dạng đó, giống như mẹ chết, Trương Quân lại có men bia, nghe vậy thì tức giận, gân xanh nổi lên quát bà ta: “Không phải là mấy con gà thôi sao? Sao mẹ cứ làm như nó quý như vàng thế, mẹ xứng đáng nhận cái số phận nghèo hèn này đó!”
“Con sẽ kiếm tiền ngay đây, mấy thứ này nhằm nhò gì?”
“Câm miệng hộ đi, ồn cái gì mà ồn lắm thế?”
…
Nếu như Trương Quân còn có chút lương tâm, thì sao lại đồng ý để Ngải Xảo gả chồng theo kiểu “bán” lấy tiền chứ, còn muốn lấy số tiền đó để mình kết hôn nữa.
Tất nhiên Lý Xuân Ngọc cũng không vừa, ngồi dưới đất la lối khóc lóc, nhìn thấy lông gà trên mặt đất lòng bà ta như chết nặng.
Không khác kẻ điên là bao.
Thôn chỉ nhỏ như thế, hơn nửa thôn đều nghe thấy.
Mẹ Phương đi từ trong thôn về, nói: “Lý Xuân Ngọc lại làm trò gì nữa không biết? Vừa ra bên kia nói chuyện phiếm với bọn dì, mở mồm là giết gà mái to, cho đám người trẻ tuổi ăn đủ, bây giờ lại kêu cha gọi mẹ.”
“Mất mặt không thể chịu được.”
Không phải là mất mặt cả nhà sao?
Nhà họ Ngải vốn định thể hiện bọn họ hào phóng, bây giờ lại biến thành trò cười cho cả thôn, vắt cổ chày ra nước, danh xứng với thực.
Lý Xuân Ngọc nhìn lông gà, một đêm gió lạnh, bà ta liều mạng nguyền rủa Vệ Đông cùng mấy kẻ ngu ngốc nhà họ Ngải.