Tống Sư Trúc còn tưởng rằng Phong Hằng sẽ quát mắng đệ đệ, không nghĩ tới hắn lại nói: “Những lời này nói trước mặt ta một chút là được rồi.”
Tống Sư Trúc nghe, liền biết Phong Hằng kỳ thật cũng đồng ý với lời nói của Phong Tiểu Tam, chính là bởi vì Nhị thúc Nhị thẩm đúng là vì hắn mà đến, không tiện nói xấu sau lưng người khác.
Phong Duy cũng biết tính tình của ca ca, hắn phồng má không nói lời nào, manh manh như con ếch. Tống Sư Trúc buồn cười nói: “Các ngươi không phải muốn thương lượng chuyện trở về thư viện buổi chiều sao?”
Nàng cảm thấy tình cảm của ba huynh đệ Phong gia thật tốt. Phong Tiểu Tam vẫn như hình với bóng với Phong Hằng, nhưng chuyện hôm nay có thể nhìn ra, hắn cũng luôn để Phong Thận vị đại ca này ở trong lòng.
Tình cảm huynh đệ tốt không phải chuyện xấu, thời đại này dòng họ chú ý nhất là cùng nhánh, giống như phụ thân nàng và nhị thúc, hai huynh đệ một người ở bên ngoài một người ở bên trong, giúp đỡ lẫn nhau, gia tộc mới có thể vui vẻ phồn vinh. Nếu Phong Tiểu Tam chỉ giao hảo với một ca ca, về sau tích lũy tháng năm, giữa huynh đệ còn lại liền mất hài hòa.
Lúc này Hoàng thị ở trong phòng cũng đang nói chuyện này, nàng nằm sấp bên cạnh xe lăn của Phong Thận, tò mò chọc chọc chân hắn nói: “Thật sự không thèm để ý sao?”
Nàng từng nhìn thấy đôi chân này của Phong Thận, một bàn chân bẩm sinh vặn vẹo, xương cốt bên trong giống như mọc lệch, nếu là ở hiện đại, từ nhỏ thông qua trị liệu hẳn là có thể uốn nắn lại, nhưng ở thời Đại Khánh, cũng chỉ có thể luôn ngồi ở trên xe lăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play