Nàng cảm thấy mình cho dù dưỡng bệnh cũng không cần người khác quan tâm, kêu uống thuốc thì uống thuốc, kêu kiêng miệng thì kiêng miệng, được cho là một bệnh nhân rất nghe lời, đợi đến khi Kim ma ma bảo đảm nàng không có việc gì, Tống Sư Trúc thật sự thở ra một hơi thật sâu.
Cơm bệnh nhân thật khó ăn, mỗi ngày Loa Sư đều từ phòng bếp xách về một hộp cháo trắng, so sánh với thịt cá lúc lễ mừng năm mới, trong miệng Tống Sư Trúc đều sắp nhạt nhẽo đến mức mất cảm giác rồi.
Chuyện của tổ mẫu và nhị thẩm, Tống Sư Trúc chỉ xoắn xuýt một chút rồi không nghĩ nữa. Tổ mẫu cảm thấy đáng giá đi làm, nàng là vãn bối chẳng lẽ còn có tư cách bình luận ngăn cản sao.
Phùng thị khỏi bệnh muộn hơn Tống Sư Trúc hai ngày.
Nương nàng sợ trời lạnh nàng sẽ lại bị bệnh, cứ thế mà bắt nàng ở trong phòng hai ngày, cho đến khi Tống Sư Trúc cảm thấy mình lại bị bệnh tiếp thì Lý thị mới thả nàng ra.
Sau khi Tống Sư Trúc thấy lại ánh mặt trời, đột nhiên phát hiện toàn bộ thế giới đều đại biến dạng.
Nhất là khi đi thăm bệnh ở Tả Viện, nhìn mấy đường huynh đệ đi theo làm tùy tùng cho Phùng thị, Tống Sư Trúc thật sự cảm thấy mặt trời mọc đằng tây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play