Nàng cảm thấy, mấy năm nay nhị thẩm vẫn luôn không qua được, ngoại trừ thù giết nương và không thể sinh hài tử ra, lão thái thái không hiểu cũng là một nguyên nhân.
Lão thái thái trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: “Ta thật sự không biết nàng quan tâm như vậy...”
Lúc nàng đi Hành Châu phủ, Tống Nghiễn đã ở trong phủ. Tôn tử, tôn nữ đều là huyết mạch Tống gia, tiểu cô nương nhỏ như vậy, Phùng thị lại chán ghét nàng như vậy, lão thái thái từ lúc còn trẻ xem kịch, trong lòng đã có một bức ý chí hiệp nghĩa trừ bạo giúp kẻ yếu. Nàng cảm thấy nhi tức trọng nam khinh nữ, liền không tránh được che chở tiểu tôn nữ thêm mấy phần.
Trong sáu năm đầu, tất cả đều là chính nghĩa mà lão thái thái nghĩ, nhưng sau đó nhi tử của nàng nói ra chân tướng, lão thái thái mới biết chính nghĩa của mình đi nhầm phương hướng.
Bởi vì thân thế đáng thương của nhi tức, cho dù lão thái thái biết tất cả đều là người Phùng gia gây ra, cũng không oán trách Phùng thị nửa phần.
Phụ nhân ở trên đời này, đường luôn khó đi hơn nam nhân. Lão thái thái hơn nửa đời người đều ở trong huyện, nhưng ở điểm này vẫn luôn hiểu rõ.
Sau đó, nếu không phải bộ dạng bệnh tâm thần của Phùng thị thực sự vượt qua ranh giới cuối cùng của lão thái thái, giữa nàng và nhi tức cũng sẽ không như thế này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT