Chu Dũng vốn cảm thấy uống một chút rượu cũng không ảnh hưởng gì, miễn là không say thì vẫn có thể lái xe.
Thế nhưng Khương Thế Huân đã nói như vậy, bản thân là khách, làm sao còn mặt mũi chủ động đòi rượu được?
Vì thế cậu ta đành nghe theo chủ nhà, nâng chén trà lên, cùng Khương Thế Huân lấy trà thay rượu, khẽ cụng ly một cái rồi bắt đầu dùng bữa.
Có lẽ là vì tay nghề nấu ăn của Khương Thế Huân quá tốt, cũng có thể do ở nhà không có điều kiện ăn ngon, Chu Dũng vừa gắp một đũa liền không thể dừng lại. Ngay cả Hổ Tử mới ba tuổi cũng ăn đến không ngừng, trông chẳng khác gì một con sói con, nắm chặt đôi đũa tranh giành từng miếng thức ăn.
Khương Chỉ Oánh nhìn dáng vẻ cậu bé giành ăn, vừa thấy buồn cười, lại vừa có chút xót xa trong lòng.
Nhà Chu Dũng vốn dĩ đã được coi là khá giả rồi, vậy mà Hổ Tử còn thèm ăn đến thế, những gia đình khó khăn hơn thì cuộc sống chắc chắn càng thêm khốn khó.
Cô không phải kiểu người thánh mẫu muốn nhúng tay vào chuyện thiên hạ, chỉ là bất chợt nhìn thấy cảnh này, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm xúc lẫn lộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT