Chu đại nương bật cười, thản nhiên như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình, chậm rãi nói: "Năm đó, ả Ngô quý phi kia mang thai, vì thân thể yếu ớt nên động thai khí mà sinh non. Ấy vậy mà ả ta lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta, vu oan giá họa rằng chính hương liệu ta điều chế đã khiến ả sinh non. Cha của Thụy Uyên lại xem ả ta như bảo bối, chẳng cần điều tra rõ ràng trắng đen, lập tức đày ta vào lãnh cung, còn mắng chửi ta là người đàn bà lòng dạ rắn rết."
Giọng bà tuy pha chút châm biếm và bình thản, nhưng từng câu từng chữ đều khiến người nghe nhói lòng.
Đỗ Vãn Xuân an ủi bà: "Nương, người đừng lo lắng, trên đời này còn có công lý, ông trời nhất định sẽ trả lại trong sạch cho người."
Chu đại nương cúi đầu, hồi lâu sau mới đáp: "Trong sạch hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, ta chỉ mong con và Thụy Uyên chúng nó đừng vì ta mà chịu khổ thêm nữa."
Đỗ Vãn Xuân gật đầu thật chắc chắn: "Sẽ mà, chẳng phải cuộc sống của chúng ta đang ngày càng tốt đẹp hơn sao?"
Nghe vậy, Chu đại nương quay đầu nhìn về phía những vị khách qua lại ngoài kia, gật đầu hài lòng: "Ừ, cuộc sống của chúng ta đang ngày càng tốt đẹp hơn."
Chu đại nương từng là mẫu nghi thiên hạ, nhưng vì từ nhỏ được sống trong nhung lụa, nên tính tình đơn thuần, chẳng biết đến sự hiểm ác chốn thâm cung, mới ra nông nỗi này.
Thế nhưng, người phụ nữ tưởng chừng yếu đuối như cành liễu ấy, lại mang theo ba đứa con trai tật nguyền trốn ở một ngôi làng nhỏ bình yên sống sót suốt ba năm trời.
Rõ ràng mong manh như bông bưởi, vậy mà lại kiên cường như cây lau sậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT