Vân Thiên Thiên chưa từng học tiểu học, vẫn là các sư phụ, sư thúc dạy cô đọc sách biết chữ.
Cô chỉ có thể tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, phần lớn đều có liên quan đến Hạ Duyên.
Cô suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói: “Chỉ là học tập, cũng không có gì đặc biệt. Còn có học đàn dương cầm, khiêu vũ, cưỡi ngựa gì gì đó.”
Diệp Minh San nghe vậy, mũi cay cay, hốc mắt không khống chế được mà ươn ướt, nước mắt trong suốt đọng trên lông mi. Cô ta quay đầu đi len lén lau nước mắt.
Không khí trong phòng khách nhất thời có chút xấu hổ, Tề Dư Hàng yên lặng rút khăn giấy cho Diệp Minh San.
[Trời ạ! Vân Thiên Thiên có phải là người hay không! Đây không phải cố ý kích thích San San sao?]
[Hu hu hu, ông trời thật không công bằng! Có một số người khi còn bé phải làm hết thảy mọi việc nhà, có một số người khi còn bé muốn học cái gì thì học cái đó.]
[Gì vậy… Vân Thiên Thiên cũng chỉ là đang nói sự thật mà thôi! Chẳng lẽ bảo cô ấy nói dối à?]
Đúng lúc này, Hạ Duyên và Trần Tư Nguyệt từ phòng bếp đi ra, Hạ Duyên nhìn thấy hốc mắt Diệp Minh San đỏ bừng, trong lòng nhất thời mềm nhũn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play