"Cái gì thế này." Cố Giang Hà hắng giọng một cái, hướng bên trong gọi, "Bác sĩ Vương, đừng tiêm nữa, đổi sang truyền nước đi. Trưởng khoa Thẩm, ngài đi trước đi, ta đi lấy thuốc."
Bác sĩ Vương mồ hôi nhễ nhại từ phòng tiêm đi ra, không nhịn được lầm bầm, "Đến đứa bé ba tuổi còn không khó tiêm như vậy."
Cuối cùng, Cố Yên cũng được truyền nước, nhìn chất lỏng theo ống nhỏ giọt từng giọt rơi xuống, trong lòng cô có một cảm giác an tâm khó hiểu, tựa như mọi triệu chứng khó chịu trên người đều có thể tan biến.
Mấy ngày nay bận rộn lại quá căng thẳng, thân thể không chịu nổi, đợi cảm cúm khỏi, vẫn phải tiếp tục rèn luyện chạy bộ thôi, vừa nghĩ Cố Yên vừa nhắm mắt lại, cô nghĩ thầm ta ngủ một lát thôi. Cố Yên bừng tỉnh giấc, bởi vì cô cảm thấy có người động vào kim truyền nước của mình, vừa mở mắt, lại phát hiện Hoàng Thu Oánh đang rút kim.
"Tiểu Hoàng," vừa mở miệng, Cố Yên mới phát hiện cổ họng mình hơi khàn, "Ngươi có thể rút không?"
Hoàng Thu Oánh vạn lần không ngờ, câu đầu tiên Cố Yên mở miệng lại là hỏi cô có biết rút kim không!
Cô liếc cô một cái, nói đùa gì vậy, số người cô tiêm có lẽ không đến ba nghìn cũng phải hai nghìn, rút cái kim mà còn không biết sao? Cô đáng lẽ phải hỏi có biết tiêm hay không mới đúng!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT