Cố Yên soi mình vào gương, trong gương, tóc cô bù xù, sắc mặt tái nhợt như quỷ, khó khăn lắm mới có thể nhìn rõ được chính mình.
Bên ngoài trời có hơi lạnh, Cố Yên mặc thêm hai lớp áo khoác mỏng vẫn thấy lạnh, nghĩ ngợi một chút liền mặc chiếc áo len Vương Á Cầm mới đan cho vào.
Cô ra ngoài nhóm bếp, cắt hai lát gừng, cho đường đỏ vào nồi đun, cố gắng đi rửa mặt, rồi lại giặt quần áo cho Giang nãi nãi và mình, quay về rót một nửa tách trà gừng đường đỏ uống, cô nghĩ uống xong chắc sẽ ra mồ hôi thì sẽ khỏi, ai ngờ uống xong cổ họng lại đau rát, cô đắp chăn nằm trên giường cả nửa ngày, mà người chẳng thấy ra giọt mồ hôi nào.
Cố Yên nằm không nổi nữa, liền ngồi dậy chải tóc, rồi sửa soạn đi ra cửa, cô định đến bệnh viện khám lấy thuốc, rồi sẽ qua chỗ làm.
Khó chịu cũng phải đi làm, thiên tuyển người làm thuê nào thoát được số phận chứ!
Xe đạp của Hoàng Thu Oánh dựng ở dưới hiên nhà bà lão, nhưng Cố Yên không đi xe, cô đi xe mà thấy sợ rồi, cô định đi bộ xem có ra mồ hôi được không, biết đâu ra mồ hôi thì sẽ đỡ.
Nhưng cả đoạn đường đến bệnh viện, cô không những không ra được mồ hôi, mà bước chân càng lúc càng nặng nề, cả người cảm giác càng ngày càng lạnh. Vào khoa cấp cứu, Cố Yên liếc vào phòng làm việc, Cố Giang Hà vừa hay đến làm, thấy không có bệnh nhân, cô liền ngồi vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT