Người ta mỗi khi xấu hổ đều muốn nói hoặc làm gì đó để xóa đi phần xấu hổ này, nhưng càng nghĩ lại càng không biết nên xóa như thế nào. 
Cố Yên và Thẩm Du Thành đều không lên tiếng, giữa trời đất dường như chỉ còn tiếng mưa nhỏ tí tách, thời gian bỗng nhiên ngừng trôi, những khoảnh khắc gặp gỡ Thẩm Du Thành chợt đan xen trong đầu Cố Yên. 
Từ lúc đầu cả hai có chút ngại ngùng, đến sau đó chung sống nhẹ nhàng vui vẻ, rồi đến việc hắn đến căn cứ đón mình về, rồi đưa quả đào, đưa áo len cho mình. Những hình ảnh cứ thế lần lượt hiện ra trong đầu, rõ ràng như mới xảy ra. 
"Tiểu Cố có nhà không?" Tiếng của bà Huệ Hương bỗng vang lên ngoài cửa. 
Cố Yên và Thẩm Du Thành cùng đứng dậy, cả hai đều liếc nhìn nhau, rồi lại ngại ngùng không cười, ánh mắt cả hai có chút lạ lẫm. 
"Bà Huệ Hương, cháu ở đây ạ." Cố Yên lên tiếng. 
Bà Huệ Hương cầm ô vào sân, vừa thấy liền hỏi, "A Thành, sao con lại về đây?" 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play